» Q.1 – Chương 2106: Đối mặt công chúng
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 5, 2025
Cựu Chiến Thành tọa lạc ở một địa phương Mạc Phàm cũng coi là biết. Nơi này có một đám lớn đá ngầm thạch từ đáy biển dưới như măng mọc ra. Chúng nó là vùng biển này tiều kim phấn bởi vì nước xoáy đặc thù quanh năm suốt tháng tích lũy cùng nhau.
Phàm Tuyết sơn trước đây không lâu thu được một tòa tiều kim thạch đảo. Hòn đảo này để Phàm Tuy sơn tài chính lập tức tăng lên dữ dội gấp ba, xem như là Phàm Tuyết sơn một thu nhập chủ yếu nhất. Trên thực tế, toàn bộ Phi Điểu thị phụ cận hải vực đều có tương tự tiều kim thạch như vậy. Chúng nó do những tiểu Kim bụi bặm bên trong đại dương tạo thành, tồn tại thời gian tương đối dài liền đã biến thành một tòa tiều kim thạch đảo, không có lộ ra mặt nước liền đã biến thành đá ngầm măng.
Đá ngầm măng là căn cơ chủ yếu của Cựu Chiến Thành, những chiến đấu nhà lầu kia, bằng không những chiến đấu kiến trúc cung cấp Ma Pháp sư kia liền rất khó đứng trên mặt biển.
Mà ở địa phương Cựu Chiến Thành mặt hướng hải dương, kỳ thực còn có một khối diện tích lớn vô cùng phù tiều đá phiến, tương đương lớn bằng ba sân bóng quốc tế. Thủy triều xuống thời điểm, khối phù tiều đá phiến này sẽ đưa nó bằng phẳng sống lưng lộ trên mặt biển, xa xa nhìn qua liền như là trên đại dương hiện lên một khối đại quảng trường màu nâu đậm. Mà khi nước biển tăng lên, toàn bộ phù tiều đá phiến sẽ ngâm trong nước. Thú vị chính là, người vẫn có thể đứng trên mặt phù tiều đá phiến, có vẻ nước biển cao nhất đại khái cũng không quá đầu gối.
Người ở khu căn cứ Phi Điểu đều đem khối đá ngầm đá phiến này xưng là “Phù tiều bãi săn”. Dựa vào địa hình khối đặc thù đá ngầm này, rất nhiều Ma Pháp sư chưa quen thuộc kỹ năng bơi cũng có thể chống lại hải yêu hung tàn.
Chiến Thành Phi Điểu kỳ thực cũng lấy khối đá ngầm bãi săn này làm một trung tâm, lại lợi dụng những đá ngầm măng dưới đáy hải dương quay chung quanh nó xây dựng lên những chiến đấu kiến trúc khác.
Địa điểm lần quyết đấu của Mạc Phàm và Tổ Hướng Thiên, liền sắp xếp trên khối đá ngầm bãi săn này.
Khối đá ngầm này không chỉ có phong phú nham thạch nguyên tố, bên trong càng hàm tạp rất nhiều tiều kim. Quân chủ cấp sinh vật ở phía trên đạp lên đều chưa chắc có thể giẫm nát tan.
Cùng hải yêu chiến đấu, địa hình hoàn cảnh là vô cùng quan trọng. Phó thị trưởng vì có thể mượn cơ hội này hấp dẫn càng nhiều Ma Pháp sư đến đây Phi Điểu thị săn giết hải yêu, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội nắm Mạc Phàm và Tổ Hướng Thiên đánh một làn sóng quảng cáo cho thành phố!
“Làm nhân chứng, ta hy vọng hai vị Ma Pháp sư trẻ tuổi tài cao có thể lấy vũ kết giao bạn bè, điểm đến mới thôi.” Phó thị trưởng bắt đầu bài diễn thuyết của hắn.
Đáng tiếc, các pháp sư đến từ khắp nơi ngũ hồ tứ hải không mấy người nể mặt vị Phó thị trưởng này. Vốn dĩ họ đã chờ một ngày một đêm, lại tới một người lãnh đạo mở màn diễn thuyết tẻ nhạt, quả thực bức người tạo phản.
Phó thị trưởng cũng ý thức được mọi người căn bản không muốn nghe mình phí lời, lúng túng ho khan vài tiếng, nói tiếp: “Vậy thì mời hai vị tuyển thủ nói vài câu?”
Tổ Hướng Thiên lúc này đã đứng trên phù tiều bãi săn, trong mắt tràn đầy châm chọc.
“Mạc Phàm, ngươi biết chính ngươi thật sự rất giống một con chó không?” Tổ Hướng Thiên thấy Mạc Phàm không có cãi lại, tiếp theo cười nói, “Rất nhiều chó hoang nhìn như hung mãnh chính là như ngươi vậy, vừa bắt đầu sủa rất dữ dội, mặc kệ là gấu, hổ, sư, nó cũng phải đi sủa inh ỏi vài tiếng, thật đối mặt lên, nhưng chạy trốn lại nhanh hơn ai hết. Ta thật thấy ngươi lúng túng, cũng không biết ngươi ngày hôm nay còn có gì can đảm đến?”
“Tổ Hướng Thiên, ta chỉ là không nghĩ đến ngươi làm sự việc long trọng như vậy. Trước đây ở cổ đại luận võ, có cái đóng cửa giao đấu ngươi biết không? Phàm Tuyết sơn chúng ta kỳ thực cũng khá thích đóng cửa giao đấu, chủ yếu là chúng ta cần thể hiện phong độ, để những người khiêu chiến kia sau khi đến lại đi thì không đến nỗi không cách nào ngẩng đầu lên trong xã hội này. Người khiêu chiến ta thật sự quá nhiều, giống như ngươi vậy đi ra cửa hàng ăn đều có thể gặp gỡ năm người, không nhớ được thời gian là rất bình thường.” Mạc Phàm móc móc lỗ tai, vừa nãy đến trong thủy hoa tiên đi tới.
“Ngươi quên thời gian??” Tổ Hướng Thiên nói.
“Đúng vậy, ngươi hơi khiến ta để bụng, chính là ngươi nguỵ trang đến mức như vậy. Nếu như ta không giẫm mấy đá lên mặt đánh phấn của ngươi, giày của ta chắc chắn sẽ không thoải mái. Vì lẽ đó thời điểm ta sáng sớm ăn hạt cát đường thủy nghĩ tới.” Mạc Phàm nói.
“Ta không đánh phấn!” Tổ Hướng Thiên lạnh lùng nói.
“À, vậy thì ngươi nên là có chút thận hư, mặt sao trắng vậy…” Mạc Phàm nói.
Mặt Tổ Hướng Thiên lập tức càng trắng.
Ngươi mới thận hư, cả nhà ngươi đều thận hư!
Mạc Phàm người này thực sự là cái gì cũng dám nói, cũng hoàn toàn không phân biệt trường hợp.
Phó thị trưởng vốn muốn để hai người phát biểu một vài cảm nghĩ của pháp sư trẻ tuổi mạnh nhất, mục đích là muốn khích lệ đông đảo người trẻ tuổi, nào ngờ hai người trực tiếp mắng nhau, còn nói một người thận hư.
“Khặc khặc, hai vị, âm thanh của các ngươi là khoách âm, có thể nói điều gì đó tích cực hơn được không, dù sao cuộc quyết đấu của các ngươi ngay cả Hiệp Hội Ma Pháp Quốc Tế cũng rất quan tâm.” Phó thị trưởng mặt buồn rầu, nhỏ giọng nhắc nhở họ.
“Hóa ra là vậy.” Mạc Phàm lúc này mới ý thức được mình đang đứng trong tầm nhìn công chúng.
“Mạc Phàm, ngươi làm nhiều chuyện không được thừa nhận như vậy, còn từ sáng đến tối đánh cờ hiệu đệ nhất nhân quốc nội, ta thấy ngươi ngày hôm nay là đến cùng rồi!” Tổ Hướng Thiên chỉ vào Mạc Phàm, đem kịch bản lời thoại đã chuẩn bị sẵn chuyển ra.
Tổ Hướng Thiên trước đó bỏ ra rất nhiều công sức bôi đen Mạc Phàm, chụp lên rất nhiều mũ. Dân chúng lại thích xem náo nhiệt, vì lẽ đó Tổ Hướng Thiên đánh cờ hiệu thảo phạt kẻ vô sỉ, ngụy quân tử, giả thực lực.
“Ta không làm, có mấy người cứ thích hủy hoại danh tiếng của ta. Chuyện ta làm, cũng đã chứng minh, nhưng rất nhiều người các ngươi không tin. Thật lòng, những năm này ta thật sự hơi mệt.” Mạc Phàm mở miệng nói.
“Hơi mệt, có ý gì? Lẽ nào Mạc Phàm muốn rút lui khỏi tầm nhìn công chúng sao??”
“Hắn lẽ nào muốn quy ẩn??”
“Oa, không muốn a, Mạc Phàm Đại ca ca, em thích anh nhất. Em vì anh rất cố gắng thi Minh Châu học phủ đây, còn thiếu 500 điểm Minh Châu học phủ!” Một thiếu nữ mặc quần áo học sinh thét to.
“Mạc Phàm, anh là ân nhân của Bắc Cương, cố đô chúng tôi. Mặc kệ có bao nhiêu người đỏ mắt, chửi bới anh, chúng tôi luôn tin tưởng anh!”
Trong đám người đã vang lên một tràng tiếng vang, chủ yếu chia làm ba phái.
Một phái là những người Tổ Hướng Thiên trước đó phái người giả mạo Mạc Phàm gây nên sự phẫn nộ của dân chúng và những phong trào giả. Một phái là người ở Bắc Cương, cố đô xuất phát từ trong nội tâm cảm ơn Mạc Phàm đã chống lại Hắc Giáo Đình trước đó. Còn một phái là những người xem hóng chuyện thuần túy, dù sao họ cũng không biết bên nào là người tốt, bên nào là kẻ bại hoại, chỉ cần náo nhiệt, họ sẽ ủng hộ bên đó.
“Mạc Phàm, chúng tôi tin tưởng anh!”
Trong đám người lại truyền tới một tràng người ủng hộ chân thành. Có thể thấy sự tin tưởng kiên định của họ đối với Mạc Phàm. Thậm chí còn có một số người năm đó may mắn sống sót trong tường thành cố đô, họ cũng cố ý đến Phàm Tuyết sơn.