» Q.1 – Chương 2092: Vì là quyết đấu chuẩn bị
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 5, 2025
“Những hạt giống lam hải thụ kia hẳn là có bồi dưỡng ra đi?” Mục Trác Vân vội vàng hỏi Mục Lâm Sinh bên cạnh.
Hạt giống cây lam hải này chính là Mục Ninh Tuyết mang về từ cố hương Kerry. Lúc đó, nhìn thấy loại thực vật nổi trên nước đẹp đẽ, đầy huyễn ảo, Mục Ninh Tuyết đã nghĩ đến chúng có thể dùng ở trong Phàm Tuyên sơn, dùng để chống đỡ yêu ma.
Vừa vặn, thành Hải Chiến Phi Điểu mới vừa trải qua một trận thất bại, vấn đề khó khăn xây dựng thành Hải Chiến mới này giao đến tay Phàm Tuyết sơn. Là một nhân viên chuyên nghiệp trong lĩnh vực này ở Minh Châu học phủ, Tào Cầm Cầm cảm giác mình cuối cùng cũng có thể loại bỏ những sắp xếp không có ý nghĩa trước đó ở thành Hải Chiến, hoàn toàn xây dựng một tòa thành Hải Dương chiến thành hợp lý hơn.
“Tào Cầm Cầm, ngươi cuối cùng cũng có thể thoải mái tay chân rồi.” Mạc Phàm có chút vui mừng nói.
Viện trưởng Tiêu của Minh Châu học phủ kỳ thực là nhân vật đứng đầu nhất về phương diện kiến thiết và phòng hộ, nhưng hiện tại hắn hẳn là đang bận rộn với khu căn cứ Ma Đô, thậm chí biện pháp phòng ngự toàn bộ đường ven biển phỏng chừng đều cần Viện trưởng Tiêu đến trấn giữ.
Là đồ đệ chân truyền của Viện trưởng Tiêu, Tào Cầm Cầm bây giờ xem như là xuất sư, hơn nữa đã đi đến chiến địa Nhật Bản học tập. Mạc Phàm cũng tin tưởng ở vòng kế tiếp xây dựng thành Hải Chiến nhất định có thể được khu căn cứ Phi Điểu tán thành.
“Chuyện này nếu có thể giải quyết ổn thỏa, danh vọng của chúng ta ở khu căn cứ Phi Điểu lại sẽ dâng lên mấy phần, đến lúc đó không chừng chúng ta sẽ trở thành thế lực có quyền uy nhất ở khu căn cứ Phi Điểu, ha ha ha!” Mục Trác Vân cười lớn nói.
So với Bác thành, khu căn cứ Phi Điểu không biết lớn hơn bao nhiêu lần. Có thể ở khu căn cứ Phi Điểu trở thành thằng chột làm vua xứ mù, quả thực chính là giấc mơ vĩ đại nhất đời của Mục Trác Vân!
Hơn nữa, tựa hồ càng ngày càng gần giấc mơ này, Mục Trác Vân không tự chủ vuốt râu, ánh mắt theo bản năng liếc nhìn Mạc Phàm một chút – ừm, tên khốn tiểu tử này kỳ thực cũng không đáng ghét đến vậy mà!
…
“Còn có những chuyện quan trọng gì khác không?” Mục Ninh Tuyết xem lại một vài sự vụ trước đó đã hạ xuống.
So với quá khứ, hiện tại Phàm Tuyết sơn có trật tự hơn rất nhiều, không cần chuyện gì cũng tự mình xử lý. Đi tới Thiên Sơn, lại đến Thánh thành, Mục Ninh Tuyết và Mạc Phàm rời đi Phàm Tuyết sơn cũng đã một thời gian…
“Không có việc gì đặc biệt quan trọng, Ninh Tuyết. Đúng là chuyện liên quan đến các ngươi và Tổ Hướng Thiên quyết đấu, có thể bắt tay chuẩn bị một chút. Chuyện ở Phàm Tuyết sơn và khu căn cứ Phi Điểu chúng ta sẽ xử lý, tinh lực của các ngươi chủ yếu đặt ở cuộc quyết đấu này đi.” Mục Trác Vân nói.
“Đúng vậy, sắp đến ngày ước chiến rồi. Ta nhớ lần trước người cùng ta long trọng vượt đánh như vậy, vẫn là ngươi Mục Trác Vân đi…” Mạc Phàm cảm khái một tiếng.
Mục Trác Vân trừng mạnh Mạc Phàm một cái, vừa rồi còn cảm thấy Mạc Phàm nhìn ra vừa mắt mấy phần.
“Ít đề chuyện lúc trước cho ta. Hai người các ngươi cố gắng để tâm. Tổ Hướng Thiên dù sao cũng là cường giả thanh niên có tiếng trên bảng quốc tế, ngươi Mạc Phàm lại cả ngày ở bên ngoài bị người phủng đến đệ nhất thế giới. Hai người các ngươi quyết chiến không chỉ có pháp sư trẻ tuổi toàn quốc sẽ quan tâm, trên quốc tế rất nhiều người đều sẽ cố ý đến đây quan chiến. Đến lúc đó vừa vặn cho chúng ta Phàm Tuyết sơn một cơ hội biểu diễn thực lực của chúng ta cho thế giới. Có thể cho ta khỏe mạnh đánh, biết không!” Mục Trác Vân nói.
“Sao lại nói nghe giống như chúng ta đang làm Olympic vậy.” Mạc Phàm lật lên vẻ khinh thường.
“Minh văn quy định của Hiệp Hội Ma Pháp siêu giai pháp sư không cho tư đấu. Dựa vào cái gì hai người các ngươi quyết chiến có thể được phê duyệt xuống? Nói trắng ra Hiệp Hội Ma Pháp cũng nghĩ thông qua hai người các ngươi để thúc giục một chút pháp sư trẻ tuổi toàn thế giới nỗ lực tu hành!” Mục Trác Vân nói.
Mục Trác Vân vừa nói như thế, quả thật đánh thức Mạc Phàm.
Hiệp Hội Ma Pháp đúng là không cho phép siêu giai pháp sư một mình đấu tranh, thế mà lần này mình cùng Tổ Hướng Thiên ước chiến bọn họ không những không ngăn cản, trái lại còn làm một chút tiểu tuyên truyền.
Xem ra thời đại này quả thật có quá nhiều pháp sư co rúm trong thành thị, làm những chức vị ngữ pháp sư, không muốn xuất lực đi làm chiến đấu pháp sư.
Tình hình hải dương nghiêm trọng như vậy, chiến đấu pháp sư thiếu thốn, Hiệp Hội Ma Pháp đương nhiên không muốn nhìn thấy. Nghĩ đến lần này đồng ý cuộc chiến đấu này, đúng là có yếu tố cổ vũ chiến đấu pháp sư ở trong đó đi!
“Được rồi, ba ba, con và Mạc Phàm sẽ cố gắng chuẩn bị cho cuộc chiến đấu này.” Mục Ninh Tuyết gật gật đầu, cũng rõ ràng cuộc quyết đấu này xác thực cũng bị quá nhiều người lẫn lộn đến có chút quá mức.
Vốn dĩ bất quá là Mạc Phàm thấy Tổ Hướng Thiên ngứa mắt, Tổ Hướng Thiên khó chịu Mạc Phàm, hai người trẻ tuổi giẫm lẫn nhau, thế mà bị đẩy lên cấp độ so đấu của pháp sư trẻ tuổi mạnh nhất quốc nội này.
“Mạc Phàm, Tổ Hướng Thiên nhưng là so với ngươi bước vào siêu giai pháp sư lâu hơn. Khó mà nói hắn hiện tại là mấy hệ siêu giai. Ngươi năm nay mới bước vào siêu giai, nếu như thua…” Mục Lâm Sinh có chút lo lắng nói.
“Ta không thể thua.” Mạc Phàm tràn đầy tự tin nói.
“Chuyện còn lại chúng ta sẽ thảo luận. Các ngươi nếu bế quan mệt mỏi, liền đi dạo xung quanh một vòng đi. Tiếp theo chuyện vụn vặt cũng không cần các ngươi bận tâm.” Mục Trác Vân nói.
“Vậy chúng ta đi rồi. Tào Cầm Cầm, ngươi bên kia gặp phải phiền toái gì cứ việc gọi ta. Vừa vặn ta cũng muốn lỏng xương một chút… Ồ, cho hải yêu lỏng xương một chút.” Mạc Phàm nói.
“Được rồi, lão sư.” Tào Cầm Cầm gật gật đầu.
Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết rời khỏi hội nghị, lại nghe phía sau quản lý phụ trách thu mua (nhân viên vật tư) thảo luận chuyện khác.
“Xây dựng thành Hải Chiến chủ yếu là vấn đề công kỳ (thời hạn công trình). Mà nói đến Đĩnh thành đối với chúng ta thật đúng là không phải bình thường. Thị trưởng thành Phi Điểu đích thân đi Đĩnh thành, muốn thu mua một nhóm vật liệu đá phòng hộ tương đối cao cấp, kết quả người ta nói nguồn cung không xác định, đuổi thị trưởng đi rồi. Chúng ta Phàm Tuyết sơn đi lấy, họ không chỉ cho chúng ta giá cơ sở, còn đích thân kêu một đội xe tải, phái một đội quân pháp sư đưa vật liệu đá chúng ta muốn đến, làm thị trưởng xem choáng váng!” Quản lý thu mua nói.
“Thoại nói đến, Đĩnh thành tại sao đối với chúng ta đặc biệt chăm sóc vậy?” Một thành viên nòng cốt vừa đến Phàm Tuyết sơn không lâu hỏi.
“Sơn Đại Vương chúng ta là nghị viên vinh dự của Đĩnh thành mà.”
“Thật hay giả? Ta nghe nói có rất nhiều nghị viên đều tan hết gia sản đều không thể tranh cướp đến vị trí nghị viên của Đĩnh thành nguyên tố chi đô. Đại đương gia của chúng ta sao lại là nghị viên vinh dự đây?”
“Khặc khặc, liên quan đến chuyện này, người trong tộc chúng ta biết là tốt rồi, không cần tùy tiện nói lung tung.”
Xây dựng thành Hải Chiến cần đại lượng vật liệu đá. Những vật liệu đá này không phải là tùy tiện đào đất vàng trên một hai ngọn núi xuống, mà phải là đá cứng lắng đọng qua niên đại nhất định, tích lũy đá dày, dùng để làm vật liệu đá có sức chịu đựng rất lớn trước sự tấn công của hải yêu. Loại vật liệu này hiện tại nhiều nhất là xuất từ Đĩnh thành.
Mạc Phàm cái nghị viên vinh dự này, nói thật thật sự giúp Tào Cầm Cầm ơn lớn. Nếu không thì Tào Cầm Cầm căn bản không có dũng khí nhận nhiệm vụ thành Hải Chiến mới này!