» Chương 4120: Thật muốn khai chiến rồi?

Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày May 5, 2025

Trọn vẹn nửa tháng thời gian, Diệp Nam thành mỗi ngày ra ra vào vào võ giả, trọn vẹn hơn vạn người. Ba vị phu nhân cũng bận tối mày tối mặt. Diệp Tinh Trạch mỗi ngày theo ba vị phu nhân, xử lý đại đại tiểu tiểu các loại sự vụ.

Mục Vân mỗi ngày chỉ tu hành. Diệp tộc những năm gần đây đều tự thành nhất mạch, hắn cũng giúp không được gì. Ngày này, trong phòng tu luyện, Mục Vân bình yên tĩnh tọa. Hồn hải bên trong, Chúa Tể đạo lan tràn.

Đi qua trận chiến ở Diệp Lạc sơn mạch, Mục Vân thể nội tồn trữ khí huyết phong phú vô cùng. Bây giờ, nửa tháng thời gian toàn lực tiêu hóa hấp thu, Chúa Tể đạo của hắn rốt cục đạt đến một ngàn mét.

Dung Thiên cảnh, tam trọng. Lần này đạt đến một ngàn mét, Chúa Tể đạo tăng phúc, để Mục Vân ăn no thỏa mãn. Trên thực tế, càng nhiều là hiệu quả của Hồng Huyết Long Linh Đan, loại đan dược này đúng là thần dị.

Dung Thiên cảnh chia làm thất trọng: năm trăm mét, bảy trăm mét, một ngàn mét, một ngàn hai trăm mét, một ngàn năm trăm mét, một ngàn bảy trăm mét, hai ngàn mét. Đây là ngưỡng cửa của thất trọng cảnh giới. Vượt qua một ngàn mét là tam trọng cảnh giới.

Từ khi rời Diệp tộc đến nay, chỉ vỏn vẹn ba tháng ngắn ngủi, từ nhất trọng lên tam trọng, tốc độ có thể gọi là kỳ tích.

“Mục Vân!”

Ngoài cửa, một tiếng gọi vang lên. Mục Vân bước ra tu luyện thất, đi đến ban công lầu các. Diệp Hương Vi lúc này xuất hiện ngoài lầu các, nói: “Đi thôi, hôm nay chúng ta về Diệp tộc.”

“Tốt!”

Sắp xếp xong xuôi, Mục Vân theo Diệp Hương Vi rời đi.

“Hương Vi…” Mục Vân an ủi: “Đây là chuyện không có cách nào khác, sự tình liên quan đến sinh tử Diệp tộc chúng ta, đại chiến đến gần, đây là lúc cần trấn an nhân tâm.”

Những ngày này, Diệp Hương Vi vì Diệp Sùng một gia bị giết mà cảm xúc suy sụp.

“Ta hiểu.”

Diệp Hương Vi gật đầu nói: “Chỉ là, nhất thời không thể nào tiếp thu được…” Thở ra một hơi, Diệp Hương Vi miễn cưỡng cười nói: “Cũng may sắp khai chiến, ta chuẩn bị dấn thân vào chiến trường, để quên đi tất cả những thứ này.”

Mục Vân gật đầu. Hai người tới trước một võ trường trong phủ thành chủ. Lúc này, Thanh Tiêu Quân cũng đã chờ xuất phát.

Những thân thể phi cầm khổng lồ cũng an tĩnh đáp xuống võ trường, lẳng lặng chờ đợi. Ba vị phu nhân lúc này còn tụ tập một số người, hỏi thăm chuyện này chuyện kia.

Chờ mọi việc xong, ba vị phu nhân nhìn quanh, nhẹ gật đầu. Đám đông lần lượt leo lên phi cầm, rời khỏi Diệp Nam thành.

Một đường không nói. Trở về Diệp tộc, Tiêu Dao thành. Trở lại Diệp tộc bí cảnh. Ba vị phu nhân lại bắt đầu bận rộn.

Mục Vân, Diệp Thanh Hàn, Diệp Hương Vi và những người khác thì lần lượt tản đi. Lại lần nữa trở lại Diệp tộc, trong lầu các của mình, nhìn xa xa kia lầu các, nội tâm Mục Vân an ổn xuống.

Đẩy cửa lớn lầu các, trong đình viện, hoàn cảnh tươi đẹp, cầu nhỏ nước chảy, tiếng róc rách vang lên.

“Cha!”

Một tiếng reo tràn ngập ngạc nhiên vang lên. Mục Vũ Đạm dưới một phiến giả sơn, ngẩng đầu, đầu đội vòng hoa. Ngoại hình nhỏ bé, lúc này nhìn lại đặc biệt xinh đẹp làm rung động lòng người.

Kế thừa vẻ thanh thuần của Tiêu Doãn Nhi, Mục Vũ Đạm có dáng vẻ trò giỏi hơn thầy. Chờ khi tóc dài tới eo, nhất định cũng là một nữ tử tuyệt thế chấn kinh Vạn Giới, không biết lúc đó sẽ rẻ cho con lợn nào! Mục Vũ Đạm nhìn thấy Mục Vân, lập tức chạy ra, nhào vào ngực Mục Vân.

“Cha, người trở về!”

Nhẹ nhàng véo mũi nhỏ của Mục Vũ Đạm, Mục Vân cười nói: “Thời gian này, có ngoan không?”

“Đương nhiên ngoan!”

Mục Vũ Đạm đắc ý cười nói: “Bà bà mỗi ngày khen con, nói con giống bà nội lanh lợi đáng yêu, lớn lên chắc chắn rất lợi hại.”

“Thật?”

“Đương nhiên!”

Lúc này, trong lầu các, một bóng người xinh đẹp từ từ bước ra. Một bộ váy dài màu xanh nhạt, làm nổi bật làn da trắng nõn hơn tuyết Khi Sương, khuôn mặt tinh xảo, thanh thuần tự nhiên, đôi mi thanh tú cong cong, mang vô hạn phong tình.

“Trở về…” “Ừm.”

Tiêu Doãn Nhi tiến lên.

“Ừm, có chút khúc mắc, nhưng may mắn không sao.”

Ba người cùng vào lầu các. Mục Vũ Đạm chu đáo đi lấy nước trà.

“Đạt đến Dung Thiên cảnh rồi?”

“Ừm.”

Tiêu Doãn Nhi gật đầu nói: “Cũng không thể kém hơn chàng quá nhiều…” Mục Vân cười nói: “Vậy cũng không thể mạnh hơn ta, nữ cường nam yếu, ta có thể sẽ rất bị động.”

“Lại nói bậy.”

Hai người nhìn nhau ngồi.

“Thật muốn khai chiến rồi?”

Tiêu Doãn Nhi không nhịn được hỏi.

“Phải!”

Mục Vân thở ra một hơi, từ từ nói: “Lần này, rốt cục không nhịn được muốn động thủ.”

Tiêu Doãn Nhi cũng thần sắc nghiêm nghị.

“Trong tộc hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị, thời gian này, trong Diệp tộc khá bận rộn…” Tiêu Doãn Nhi từ từ nói: “Nhìn tư thế này, là chuẩn bị trường kỳ tác chiến.”

“Sao có thể nhanh kết thúc?”

Mục Vân cười nói: “Lần này, Sở tộc và Thác Bạt tộc dẫn đầu khiêu khích, vậy sẽ không dễ dàng giải quyết!”

Ngắn ngủi trầm mặc.

“Chàng phải bảo vệ tốt bản thân.”

Tiêu Doãn Nhi lại lần nữa nói.

Trước đây, nàng chỉ lo lắng Mục Vân sẽ liều lĩnh, nhưng lúc đó không biết Mục Vân sắp gặp phải điều gì. Bây giờ lại khác.

“À, đúng rồi…” Tiêu Doãn Nhi lấy ra một hộp gấm, lúc này mở ra. Trong hộp gấm, một viên hạt châu màu lam băng nhẹ nhàng trôi nổi.

“Cái này là Mộng Dao nhờ thiếp giao cho chàng, dặn thiếp chờ chàng trở về, giao cho chàng.”

“Ồ?”

Mục Vân nhìn băng châu. Đây là vật gì tốt cho mình sao?

Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào băng châu, răng rắc một tiếng vang lên, băng châu lúc này vỡ vụn. Ngay sau đó, trong phòng, một thân ảnh hư huyễn xuất hiện.

Chính là Tần Mộng Dao.

“Mộng Dao…” “Đây chỉ là một luồng hồn phách ta ngưng luyện ra.”

Tần Mộng Dao trực tiếp mở miệng nói.

“Gần đây có rất nhiều chuyện, không thể chờ chàng trở về, chỉ có thể nói chuyện thế này với chàng.”

Tần Mộng Dao không nói nhảm.

“Chuyện Diệp tộc và Sở tộc, Thác Bạt tộc, thiếp đã biết, khai chiến là không thể tránh, tiếp theo, thiếp sợ không giúp được chàng gì, chàng tự mình suy nghĩ nhiều, đừng gặp chuyện là làm bừa!”

Nghe lời này, Mục Vân hơi xấu hổ, nội tâm lẩm bẩm: Trên giường lúc đó, nàng không nói thế này! Lúc này, Tần Mộng Dao vẫy tay. Trong phòng, xuất hiện một bản đồ. Chỉ là, bản đồ này lại mênh mông vô cùng. Nhìn một cái, phảng phất bao quát cả Thương Lan.

Tần Mộng Dao nói thẳng: “Đây chính là diện mạo hiện tại của thế giới Thương Lan.”

Thật sự là vậy? Mục Vân tỉ mỉ ngắm nghía bản đồ.

“Cả thế giới Thương Lan chia làm chín đại thiên giới.”

“Chín đại thiên giới này, không gian trùng điệp, càng diễn sinh ra rất nhiều địa vực.”

“Vị trí trung tâm là đệ nhất thiên giới, Đế Tinh Thiên Đế, Tinh Thần cung, cùng với Long Giới, cũng ở trong đệ nhất thiên giới!”

Mục Vân nhìn thấy, đệ nhất thiên giới nằm ở vị trí trung tâm của thế giới Thương Lan, còn tám đại thiên giới khác vây quanh bốn phía. Vị trí của đệ cửu thiên giới nằm ở phía tây nam bản đồ. Nhìn qua, đệ cửu thiên giới có thể nói là đại thiên giới có địa vực nhỏ hẹp nhất trong cả chín đại thiên giới. Địa vực diện tích lớn nhất tự nhiên là đệ nhất thiên giới. Còn mấy đại thiên giới khác, ngược lại không có gì quá chênh lệch.

Quay lại truyện Vô Thượng Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 2111: Đao trảm Yêu Chủ

Chương 4190: Ta mới lười đi dạy

Chương 4189: Chết tôn tử dù sao cũng so chết nhi tử mạnh