» Q.1 – Chương 2024: Thiên Ngân Bạch hổ

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025

May là trong đội ngũ có hai tên pháp sư hệ không gian. Ngả Giang Đồ triển khai một lần Chớp Mắt Di Động, Mạc Phàm lại tiếp sau đó sử dụng một lần, có thể nhanh chóng kéo dài khoảng cách rất xa với những con Cực Hàn Cổ Ưng cực kỳ táo bạo kia.

Chớp Mắt Di Động có một chỗ tốt, đó là có thể di động dưới tình huống địa hình phức tạp, không có bất kỳ quỹ tích nào đến nơi kẻ địch không nhìn thấy. Cực Hàn Cổ Ưng chủ yếu vẫn là dựa vào ưu thế trên trời cao và đôi mắt sắc bén để tìm kiếm kẻ địch. Mạc Phàm lợi dụng Chớp Mắt Di Động tiến vào vị trí có một khối Băng Vân thấp bé trôi nổi, khiến Cực Hàn Cổ Ưng không tìm được vị trí của bọn họ.

“Nơi này có một cái băng trường cốc, đi từ đây an toàn hơn,” Quan Ngư dẫn đường nói.

“Yêu ma vết tích Thiên Sơn mạnh như vậy, chúng ta tách khỏi đại bộ đội có ngỏm củ tỏi không?” Triệu Mãn Duyên trong lòng rất không vững vàng.

Theo Triệu Mãn Duyên, sở dĩ đội ngũ của bọn họ đi đến hiện tại vẫn bình yên vô sự, là nhờ vào sự hy sinh của những pháp sư khác chịu tội thay, nếu không không thể vượt qua đường máu Thiên Trì kia.

“Chúng ta cẩn trọng một chút, ít người mục tiêu nhỏ, chắc là cũng sẽ an toàn hơn một ít,” Nam Giác nói.

“Có Nam Giác ở, chúng ta sẽ không có chuyện.”

Tiến vào băng trường cốc, những con Cực Hàn Cổ Ưng quả nhiên mất dấu. Chúng không ngừng xoay quanh trên bầu trời, muốn tìm vị trí của Mạc Phàm và đồng đội. Nhưng khu vực sông băng, dãy núi này địa hình rất phức tạp, có quá nhiều hành lang, sơn quật, hang động, sơn tường kép có thể hoạt động…

“Chúng nó hình như từ bỏ rồi,” Nam Giác lắng nghe âm thanh bên ngoài chỗ cao, phát hiện Cực Hàn Cổ Ưng càng ngày càng xa.

“Cuối cùng cũng coi như giải thoát rồi, mẹ nó, Thiên Sơn này ngang với Kim Tự Tháp,” Triệu Mãn Duyên thở dài một hơi nói.

“Nói thật, lần sau chúng ta muốn tìm nơi rèn luyện, đừng tìm loại địa ngục độ khó cấp bậc này nữa. Thật vất vả tu luyện tới thực lực hiện tại, đến Thiên Sơn này một chuyến, cảm giác trở lại lúc Tiểu Sơ Giai, Tiểu Cấp Trung, xung quanh bị yêu ma niệm đến niệm đi,” Quan Ngư có chút tả oán nói.

“Lúc Dạ La Sát đi thu những bảo thạch kia sao không thấy ngươi nói như vậy?”

“…”

“Nam Giác, chúng nó thật sự đã đi rồi sao?” Mạc Phàm hỏi.

“Đi thì đi rồi, chỉ là hơi kỳ quái,” Nam Giác nói.

“Có thể là sào huyệt của chúng nó bị bưng, chúng nó quay về thủ nhà?” Triệu Mãn Duyên nói.

“Không phải, ta càng có cảm giác chúng nó là thật không dám lướt qua giới hạn của băng cốc này. Vừa nãy ta đã phát hiện chúng nó luôn xoay quanh trên trời, nhưng không tiếp tục truy về phía trước. Giả như chúng nó luôn ở phía trên chúng ta, trừ phi trốn ở một chỗ bất động, nếu không sớm muộn sẽ bị chúng nó phát hiện,” Nam Giác nói.

“Chúng ta có thể đã đi nhầm vào địa giới của sinh vật nào đó mạnh mẽ hơn chăng?”

“Nơi Cực Hàn Cổ Ưng cũng không dám đến, ta cảm thấy chúng ta…”

“Suỵt!” Mọi người đang nói chuyện, Nam Giác bỗng nhiên làm một thủ thế cảnh giác im lặng. Nàng bỗng nhiên hạ thấp giọng nói, “Có đồ vật đang đến gần!”

Có đồ vật đang đến gần!!

Ở vết tích Thiên Sơn cực kỳ hung hiểm này, lại vẫn ở trên một địa giới Cực Hàn Cổ Ưng cũng không dám tới gần, có sinh vật đang ở gần!

“Nó cách chúng ta rất gần rồi,” sắc mặt Nam Giác lập tức thay đổi, và cũng làm tư thế chiến đấu.

Những người khác cũng ý thức được có yêu ma mạnh mẽ nhận ra bọn họ, tương tự tập trung tinh thần lên, trước tiên niệm thầm một vài ma pháp then chốt trong lòng mấy lần, để đảm bảo phóng thích đủ trôi chảy.

“Y ô~~!”

Tiểu Bạch Hổ hoàn toàn không biết hiện tại trong lòng đám người Mạc Phàm căng thẳng bao nhiêu, lại vẫn phát ra tiếng kêu vui sướng.

Âm thanh này khiến trái tim mọi người đều lạnh đi, xong rồi, tên kia chắc chắn biết bọn họ trốn ở đây.

Quả nhiên, không lâu sau, ám mạch của Mạc Phàm liền tự mình lưu chuyển trong cơ thể. Sau khi chảy xuôi qua thân thể Mạc Phàm, nó mang đến một hàn ý lạnh lẽo hoàn toàn. Mạc Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn đặt ở trên đỉnh đầu băng cốc, ở huyền phong nơi một đầu màu trắng tràn đầy lộng lẫy hung mãnh!

“Bạch… Bạch Hổ!!”

Giang Dục không nhịn được kêu lên, ngay cả Dạ La Sát bên cạnh hắn, khi đối mặt với Thiên Sơn Bá Chủ Bạch Hổ, cũng cả kinh dựng hết lông cả người.

“Thiên Tích Bạch Hổ sao??”

“Không phải đầu kia, đây là một con Thiên Ngân Bạch Hổ huyết thống thuần chủng cao hơn!” Apase hai mắt nhìn chằm chằm con sinh vật mạnh mẽ phía trên.

Thân thể Thiên Ngân Bạch Hổ hiện ra màu hổ phách trắng, toát lên một loại cảm giác long lanh. Thế nhưng tên này lại không trơn bóng, bộ lông trên người nó dày đặc, tuấn dật, từ gáy đến phần sau. Tai của nó rất nhọn, nhìn như sừng hình lá, trên trán càng có song nguyệt hổ văn rất thô bạo.

Và con Thiên Ngân Bạch Hổ này khác thường nhất chính là lông mày của nó…

Lông mày của nó hiện trắng băng sương, nhưng dài như râu rậm. Lông mày mang theo một đường vòng cung buông xuống bên gò má hổ cuồng dã cực kỳ, càng hiện ra vương giả chi tức!!

Thiên Ngân Bạch Hổ theo nhai phong bò đi, thân thể nó sải bước trên vách vuông góc bóng loáng băng, mềm mại vững vàng như đang đi trên cỏ bình thường.

Tứ chi của nó rõ ràng cực kỳ cường tráng, tràn đầy lực lượng hủy diệt, nhưng khi sải bước lại yên lặng không một tiếng động, hoàn toàn không giống những yêu ma bá chủ cấp khác mỗi bước đi đều chấn động uy lực. Ngược lại, nó lặng lẽ tiếp cận như không có bất kỳ sinh khí tức nào, khiến Mạc Phàm và đồng đội càng thêm bất an.

Ngay cả Nam Giác là pháp sư Âm hệ mạnh mẽ như vậy cũng không nhận ra tên này tới gần, hiện giờ suy tư đối sách hiển nhiên là không kịp.

Khí trường khiến tất cả mọi người đông lại như nhau, Thiên Ngân Bạch Hổ hướng về phía Mạc Phàm. Mắt của nó nhìn chằm chằm Mạc Phàm, đồng thời cũng đang nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Hổ mà Mạc Phàm bưng trên tay.

“Y ô!”

Tiểu Bạch Hổ rất phấn khích, cái móng vuốt phì phì cào cào ở đó.

“Tiểu tử, ngươi đừng nói cho ta đây mới là cha ngươi…” Mạc Phàm nói với vẻ mặt cứng đờ.

“Mạc Phàm, mau chóng đưa người ta tới!” Triệu Mãn Duyên nói với giọng khàn khàn.

Thiên Ngân Bạch Hổ không trực tiếp phát động công kích. Trên thực tế, với cách tiếp cận lặng lẽ không một tiếng động của tên này vừa nãy, nếu muốn trực tiếp tập kích bọn họ, bọn họ chưa chắc đã phản ứng kịp.

Hiển nhiên, con Thiên Ngân Bạch Hổ này là hướng về phía Tiểu Bạch Hổ đến. Tiểu Bạch Hổ không sợ trời không sợ đất, nhìn thấy cha đẻ sau vẫn như chưa chơi đủ, cũng không chủ động nhào tới.

“Tiểu tử, mau mau về bên cạnh mẹ ngươi đi. May gặp phải chúng ta, tiện thể cứu ngươi ra khỏi ổ Ưng. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi an toàn,” Mạc Phàm nói với Tiểu Bạch Hổ.

Trên thực tế, những câu nói này Mạc Phàm nói cho Thiên Ngân Bạch Hổ nghe, chỉ mong nó có thể hiểu được.

Tiểu Bạch Hổ cuối cùng nhảy xuống từ người Mạc Phàm, mềm mại rơi xuống đất, một bước đi đến chỗ Thiên Ngân Bạch Hổ rồi quay đầu lại.

“Không cần theo chúng ta tái kiến, tiểu tổ tông, mau mau về nhà cùng mẹ ngươi đi, chân chúng ta đứng không vững,” Triệu Mãn Duyên nói với vẻ mặt đưa đám.

Thiên Ngân Bạch Hổ cũng không hổ là hậu duệ đồ đằng thú, không làm khó Mạc Phàm và đồng đội, chỉ đứng tại chỗ lặng lẽ chờ đợi Tiểu Bạch Hổ đi qua.

“Mạc Phàm, nó ngậm cái gì trong miệng vậy?” Linh Linh đột nhiên hỏi.

“Không biết, hình như là khối tảng đá phát sáng ô quang. Trước đó cũng ngậm, giống như vú giả vậy,” Mạc Phàm trả lời.

Tiểu Bạch Hổ lúc đầu luôn ngậm, sau khi rời khỏi vườn trẻ, nó hình như ngậm vào trong miệng, lúc ngủ cũng luôn ngậm.

“Làm sao?” Mạc Phàm rất khó hiểu, Linh Linh trông có vẻ hơi sốt sắng.

“Đồ vật nó ngậm… nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là Tơ Thạch Anh,” Linh Linh nói.

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 4312: Chiến Liễu Nguyên

Q.1 – Chương 2181: Mục Bạch VS quỷ tể

Chương 4311: Rời đi còn là tham chiến