» Q.1 – Chương 1983: Chờ đợi chôn sống

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025

Lui trở về chỗ cũ, có thể mỗi người tâm tình đều không thể bình phục lại. Phải biết bọn họ phụ cận có thể toàn bộ đều là đá, hơn nữa tia sáng lại thiếu thốn. Giả như chúng nó thật sự có tầng nham thạch màu sắc tự vệ, vậy chỉ cần chỗ có nham thạch, thổ địa, cũng có thể nằm úp sấp một con hoang mạc thực cốt chu!

Điều này làm cho đoàn lính đánh thuê các thành viên trong lúc nhất thời cả người tóc gáy đứng lên. Trước đó bọn họ còn chỉ cần ngước đầu quan sát vùng đỉnh đầu này, phòng ngừa hoang mạc thực cốt chu trực tiếp đập xuống đến. Hiện tại bọn họ cần phải không ngừng quan sát bốn phương tám hướng, bất luận góc chết nào cũng đều có khả năng nằm úp sấp một con hoang mạc thực cốt chu!!

Hoang mạc thực cốt chu ở một số sa mạc, Gobi, hoang dã khác đều có khí tức, có thể chưa bao giờ nghe nói chúng nó có năng lực màu sắc tự vệ như vậy. Thiên Sơn hoang mạc thực cốt chu hoàn toàn không biết là do ở trong hoàn cảnh ác liệt tự mình tiến hóa, hay là một cổ lão huyết thống nào đó, thực sự làm cho tất cả mọi người không rét mà run.

Thảo Mộc Giai Binh (cây cỏ đều là binh), bốn phía mai phục. Toàn bộ hạp khe trở nên yên tĩnh. Hoang mạc thực cốt chu không có bất kỳ tiếng kêu, càng không nghe được nhịp chân chúng nó di chuyển. Trái lại là đoàn lính đánh thuê tất cả mọi người tầng tầng tiếng hít thở, làm bầu không khí trở nên càng căng thẳng hơn.

“Nam Giác, ngươi cũng không nghe được chúng nó phân bố sao?” Quan Ngư hỏi.

Nam Giác lắc đầu.

Những con hoang mạc thực cốt chu này bước tiến quá nhẹ nhàng, di động cũng chưa chắc có âm thanh lớn hơn tiếng ruồi vỗ cánh. Chúng ta sở dĩ có thể nghe thấy ruồi vo ve là bởi vì nó tần số cao đong đưa.

Hoang mạc thực cốt chu tương đương xảo quyệt, móng vuốt chúng nó di chuyển đều chậm rãi, cực kỳ cẩn thận. Âm hệ của Nam Giác nghe cảm không được hiệu quả lắm, trừ phi con hoang mạc thực cốt chu chủ động phát động tấn công, hoặc là không chịu được bắt đầu nhanh chóng leo lên.

“Hắc ám xâm lấn của ta cũng không có hiệu quả gì, những thứ này vẫn không nhúc nhích.” Mạc Phàm cũng bất đắc dĩ nói.

“Thực sự không được chúng ta cứ thế hao tổn với bọn nó chứ, chúng nó bất động, chúng ta cũng bất động.” Triệu Mãn Duyên nói.

Mọi người không dám dễ dàng đi những địa phương chưa kiểm tra cẩn thận. Trời mới biết bên cạnh hoặc dưới chân có phải có một con hay không. May là những con hoang mạc thực cốt chu này không phải hoàn toàn ẩn hình. Chúng nó di động, trên vách đá, nham thạch vẫn có thể nhìn thấy có một vài hoa văn quái dị nhúc nhích!

Mạch Long đoàn lính đánh thuê không nghĩ ra biện pháp hay, hoang mạc thực cốt chu vẫn không tiến công. Thỉnh thoảng có thể giết được vài con không cẩn thận lắm, nhưng cũng không có tác dụng gì.

“Tùng tùng tùng tùng đông ~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

Xa xa, kỳ lạ chấn động âm thanh truyền tới. Nghe cảm mạnh mẽ, Nam Giác đứng yên tại chỗ, chăm chú lắng nghe.

“Ở phía xa…” Nam Giác tự lẩm bẩm.

Lắng nghe mấy phút, Nam Giác lại lần nữa mở miệng. Nàng nhướng mày nói: “Là thú triều sao?”

“Ngươi đang nói gì đấy?” Mạc Phàm không hiểu hỏi.

“Đồ vật rất bàng bạc, đang từ đằng xa lại đây.” Nam Giác nói.

“Có bao xa?” Mạc Phàm hỏi.

“Bảy, tám km ở ngoài đi.” Nam Giác nói.

“Ai, bảy, tám km ở ngoài, cái đó mắc mớ gì đến chúng ta a, không chừng là đoàn thợ săn nào đó chọc một đám Đại Hoang thú, đang bị đuổi đây.” Triệu Mãn Duyên nói.

“Nhưng không giống lắm…” Nam Giác lắc đầu.

Nam Giác luôn cảm thấy bất an, như trước tiếp tục nghe.

Đại khái mười phút sau, sắc mặt Nam Giác bắt đầu khó coi.

“Ta nghĩ ta biết những con hoang mạc thực cốt chu này đang đợi cái gì.” Nam Giác nói.

“Lẽ nào chúng nó còn có những đồng bạn khác??”

“Ngả Giang Đồ, ngươi phải lập tức nói cho Phó đoàn trưởng, trong vòng nửa canh giờ chúng ta nhất định phải tìm được một cái dốc ngược lên. Không phải vậy mọi người chúng ta đều sẽ bị hồng thạch lưu vùi lấp… Những con hoang mạc thực cốt chu này muốn chờ đến chúng ta bị chôn sống, lại đào móc chúng ta từ đống đá cát ra ăn đi!” Nam Giác nói.

Thiên Sơn khe nứt lớn này dẫn tới khu vực cao hơn mực nước biển. Hồng thạch lưu lao xuống như dòng nước xiết, căn bản có thể rót đầy tuyệt đại đa số khe hẹp, khe nứt, đường dốc, hành lang đá. Còn một số hang động không có núi sâu dày dựa dẫm, hang đá rất có khả năng sẽ bị xông thẳng đến đổ nát, phá vỡ…

Bởi vậy, chỉ có tìm được dốc ngược lên cùng hướng với hồng thạch lưu chảy xuống, dốc cao mới có thể hơi chậm lại sự hủy diệt đáng sợ của hồng thạch lưu!

Hoang mạc thực cốt chu là kẻ ở lại nơi này, chúng nó chắc chắn rất quen thuộc với quy luật hồng thạch lưu. Chúng nó không đập xuống chém giết đoàn lính đánh thuê là vì chúng nó có thể dùng một biện pháp đơn giản hơn để tiêu diệt toàn bộ: canh giữ họ trên con đường hồng thạch lưu ắt phải đi qua!

Hồng thạch lưu cuốn qua, chúng nó có thể tránh né, những con người này thì không làm được.

“Cái gì!!”

“Hồng thạch lưu khoảng nửa giờ nữa sẽ tới đây. Đáng chết, đáng chết, tại sao lại vào lúc này!!”

“Những con hoang mạc thực cốt chu này hẳn là dùng phương pháp này giết chết không ít con mồi, không phải sao nơi cằn cỗi như vậy lại sinh sôi nảy nở nhiều đến thế.”

Phó đoàn trưởng Cooma hiện tại càng nhíu chặt lông mày. Dốc ngược lên họ đã lưu ý, đại khái ở nơi đường cũ trở về khoảng 1 km. Có thể hiện tại họ đi tiến bốn, năm trăm mét còn không làm được, làm sao lui về 1 km đó? Trên 1 km đường đi đó nằm úp sấp bao nhiêu hoang mạc thực cốt chu đã sớm chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới??

“Không biện pháp khác, mau mau lùi tới dốc ngược lên!”

“Thứ chín phiên đội, đi phía trước mở đường. Các phiên đội khác lập tức đuổi tới!” Phó đoàn trưởng Cooma ra lệnh.

“Phải!”

“Phải!”

Triệu Mãn Duyên vừa nghe lệnh, lập tức xù lông.

“Khốn nạn, dựa vào cái gì để chúng ta làm đèn pha a, ai không biết xung quanh đây tất cả đều là hoang mạc thực cốt chu???” Triệu Mãn Duyên mắng to.

“Ta ở phía trước, các ngươi đuổi tới.” Ngả Giang Đồ nói.

“Ngươi cẩn thận a, những con hoang mạc thực cốt chu này có thể cách ngươi chỉ có mấy mét thậm chí khoảng cách gần hơn, ngay cả ma pháp cũng không kịp phóng thích.” Nam Giác nói.

“Không có chuyện gì, ta phản ứng đủ nhanh.” Ngả Giang Đồ tự tin nói.

“Ta sau lưng hắn, giúp hắn xử lý mục tiêu góc chết.” Mục Ninh Tuyết nói.

Ngả Giang Đồ cùng Mục Ninh Tuyết mở đường, những người khác nhanh chóng đuổi theo hai người.

Thứ chín phiên đội vừa xuất phát, Mạch Long đoàn lính đánh thuê quả nhiên cũng toàn bộ theo tới. Mọi người đều duy trì tốc độ khá nhanh.

“Hí hí hí ~~~~~~~~~ hí hí hí tê tê ~~~~~~~~~~~~!”

Nhưng, đúng lúc họ muốn chạy khỏi nơi này, những con hoang mạc thực cốt chu vẫn trốn ở nham mặt trên đã động.

Lần này chúng nó không còn thăm dò, rõ ràng biết đám người kia muốn chạy trốn. Thế là những con nhện như mưa đen từ vách núi, vách đá, trong khe nứt rơi xuống, điên cuồng nhào cắn thành viên đoàn lính đánh thuê đang chạy khỏi nơi này.

“Ta đến đối phó chúng nó, các ngươi tiếp tục tiến lên!” Mạc Phàm đoán trước chúng nó sẽ không ở phía trên tiếp tục quan sát. Không khí mũi tên rất sớm đã quay quanh xung quanh mình.

Hoang mạc thực cốt chu từ hai bên và đỉnh đầu bắn ra, lao xuống, tấn công. Không khí mũi tên của Mạc Phàm liền chính xác bắn xuyên qua.

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 2042: Tính tình nóng nảy Mục Ninh Tuyết

Chương 4087: Ta giúp ngươi khoan khoái khoan khoái

Chương 4086: Muốn nói cái gì?