» Q.1 – Chương 1944: Tiêu bản thi thể
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025
Cuồng phong bạo vân qua đi, hải cảng đều đặc biệt sạch sẽ, dường như hết thảy hạt bụi, táo bạo âm u trôi nổi ở phụ cận thành thị đều bị một hơi thổi đi. Lam thiên đặc biệt lam, biển đặc biệt lục.
Lê Hải Thành du thuyền cảng, một đám nữ lang ăn mặc lam bạch thủy thủ chế phục đặc sắc đứng thành một hàng. Các nàng dáng người đứng thẳng, đường cong kinh người, thêm vào bộ y phục bó sát người căng mịn này, cảnh sắc cực kỳ mê người.
Cảng dừng một chiếc màu trắng xa hoa đại du thuyền. Ngoài cửa lên thuyền, có những nữ lang đón khách nghiêm chỉnh huấn luyện như vậy, ở trên boong tàu còn đứng một đám Ma Pháp sư ăn mặc màu lam đậm chế phục. Những pháp sư này đứng thẳng như cọc tiêu, vẻ mặt lãnh tuấn nghiêm túc, khí thế lẫm liệt, vô hình trung làm người ta cảm giác vô cùng cường đại.
Trên thang thuyền, lần lượt có rất nhiều nam nữ mặc trang phục diễm lệ bắt đầu lên thuyền. Ánh mắt các nam nhân đa số dừng lại trên người các nữ lang tiếp khách, lưu luyến không muốn rời đi. Các nữ nhân thì tỏ vẻ xem thường, tự cho mình thanh cao, nhưng ánh mắt làm sao cũng sẽ lén lút liếc nhìn vài lần các nam pháp sư trên boong tàu lộ ra khí chất dương cương tuấn dật cực kỳ.
Bất kể là về tố chất thân thể hay khí chất tinh thần, pháp sư đều xuất sắc hơn rất nhiều so với những người không tu luyện. Bây giờ trong xã hội này, tin tức các phú bà nuôi nam pháp sư không còn hiếm lạ. Và trên chiếc du thuyền lái ra ngoài hải, đến Nhật Bản Tokyo nghỉ phép này, kỳ thực cũng không hiếm thấy khách du lịch như vậy. Những cặp nam nữ tay nắm tay lên thuyền kia cũng rất nhiều lúc không nhất định là bạn đồng hành cố định. Khi du thuyền lái vào đại dương bao la vô tận không có bất kỳ ràng buộc nào, họ thực ra còn có thể tác chiến đơn lẻ, mỗi người liệp diễm. Chiếc du thuyền này có ít nhất hơn một ngàn ba trăm người, ai cũng sẽ có như ý. Dù cho không có, tổ chức cũng sẽ cung cấp dịch vụ chất lượng tốt nhất…
“Tiên sinh, một người?” Nhân viên kiểm tra thân phận mặc bộ chế phục trắng trên bãi cát hỏi.
“Tiên sinh?” Một người tóc ngắn bỏ kính râm, cặp mắt mang theo vài phần vẩn đục mê ly liếc nhìn người quản lý du thuyền cao to tràn đầy hormone mị lực.
“À, xin lỗi, xin lỗi, ngài là một người sao, mỹ lệ nữ sĩ?” Người quản lý du thuyền sửa lời.
“Tạm thời là, đây là vé tàu của ta.” Nữ sĩ tóc ngắn nói.
“Phòng của ngài là phòng chí tôn xa hoa tầng 1316, sẽ có nhân viên phục vụ đưa ngài đến. Xin mạo muội hỏi một chút, ngài có cần chúng tôi gửi vận chuyển loại hành lý cực lớn không? Mặc dù chúng tôi có quy định không được tự ý kiểm tra hành lý của khách quý, nhưng vì sự tồn tại của một số mối họa tiềm tàng, chúng tôi vẫn cần ngài phối hợp một chút, chủ động báo cho chúng tôi biết bên trong hành lý loại cực lớn là gì.” Người quản lý du thuyền nói.
“Lên thuyền mới hỏi, các ngươi làm việc cũng đủ trì độn.” Nữ sĩ tóc ngắn nói.
“Vậy, tôi dẫn đường cho ngài đi. Dọc đường ngài có thể hết sức tỉ mỉ nói cho tôi. Dù cho có gì không tiện tiết lộ, tôi cũng sẽ xét dành cho thông qua.” Người quản lý du thuyền nói.
“Tốt.”
Nữ sĩ tóc ngắn giẫm đôi giày nhỏ, bước những bước mèo tao nhã bước lên du thuyền. Chiếc túi kéo nhỏ màu gừng trong tay cũng rất tự nhiên giao cho người quản lý nam.
Du thuyền áp dụng quản lý theo kiểu khách sạn. Người quản lý nam nghĩ đến cấp bậc cũng không thấp, giao cho những nhân viên phục vụ khác một tiếng, sau đó để họ tiếp tục đón tiếp rồi đi theo nữ sĩ tóc ngắn hướng về tầng chí tôn xa hoa.
“Tôi xin giới thiệu đại khái cho ngài một chút. Trên boong tàu có một đại sảnh yến hội, dùng cho tiệc tối. Tối nay sẽ tổ chức, đến lúc đó xin mời mặc lễ phục dạ hội. Tôi tin tưởng sẽ có vô số nam sĩ bị ngài hấp dẫn. Tầng 7 có quán bar, phòng ăn, phòng tập thể hình, KTV, rạp chiếu phim. Tầng 9 là…” Người quản lý nam giới thiệu với tốc độ đều đặn.
“Ta đối với những thứ này không cảm thấy hứng thú. Phía trước chính là phòng của ta sao?” Nữ sĩ tóc ngắn hỏi.
“Đúng. Trước khi ngài vào phòng, có thể nói lại một chút về vấn đề hành lý cỡ lớn được không? Kết quả quét an ninh của chúng tôi không thật sự làm người ta yên tâm.” Người quản lý nam nói.
“Chúng ta có thể vào nhà nói. Bởi vì mỗi khi người khác hỏi nghề nghiệp của ta, người đó bất kể có hay không đối với ta cảm thấy hứng thú, đều luôn nguyện ý nghe tiếp. Điều này e sợ cần tốn một chút thời gian, nếu như ngươi rảnh rỗi thì nói.” Nữ sĩ tóc ngắn nói.
“Cũng hơi bận, bất quá mọi chuyện đều có thể nghĩ cách giao cho người khác làm. Nhưng ta dù sao vẫn trong giờ làm việc, nhiều nhất chỉ có nửa giờ.” Người quản lý nam mỉm cười nói.
“À, Ồ, nửa giờ… Không tính ngắn mà!” Nữ sĩ tóc ngắn ý tứ sâu xa nói, dứt lời liền thuận tay đóng cửa lại.
…
Bước vào phòng, người quản lý nam bỏ chiếc mũ dạ xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn rất tinh xảo.
“Bây giờ có thể sao?” Người quản lý nam hỏi.
“Đương nhiên có thể, ta yêu thích loại gọn gàng dứt khoát này.” Nói rồi nữ sĩ tóc ngắn liền vòng hai tay ra sau gáy, mở nút thắt cạp váy của mình.
“Ồ ồ, ta nghĩ ngài hiểu lầm. Ý của ta là ngài có thể nói cho ta vấn đề hành lý cỡ lớn của ngài sao? Theo thủ tục, về cái này… Ta nghĩ chúng ta có thể hẹn một thời gian dư dả hơn, nửa giờ xác thực quá ngắn.” Người quản lý nam vội vàng nói.
“Suýt chút nữa đã quên. Kỳ thực công việc của ta khá đặc thù, ngươi nghe xong có thể sẽ bị dọa đi.” Nữ sĩ tóc ngắn nói.
“Ta kiến thức cũng không tính thiển cận.” Người quản lý nam nói.
“Bên trong hành lý cỡ lớn của ta chứa một bộ thi thể.” Nữ sĩ tóc ngắn tự mình rót một chén nước, nói xong câu đó liền nhấp một miếng, sau đó ngước mắt xem phản ứng của người quản lý nam.
“Thi… Thi thể? ?” Người quản lý nam rõ ràng không nghĩ tới điều này, vẻ mặt kinh ngạc.
“Còn muốn nghe tiếp sao?” Nữ sĩ tóc ngắn hỏi.
“Đương nhiên, du thuyền của chúng tôi hẳn không cho phép mang theo cái này.” Người quản lý nam nói.
Trên thực tế, khi tiến hành quét an ninh, họ đã xem qua hình dáng đại thể của đồ vật bên trong rương, đúng là hình dạng một người. Lúc này mới cố ý cử hắn đến hỏi dò.
“Yên tâm, ta không phải là một kẻ sát nhân. Ta đây là một tên công tác giả tiêu bản. Tiêu bản chủ yếu là người, trên quốc tế có giấy chứng nhận nghiên cứu hợp pháp. Ta ở các nơi trên thế giới tìm kiếm một số thi thể khá là hoàn mỹ, dùng một số thủ đoạn chống phân hủy hoặc đông lạnh tương đối cao minh để phong kín, bảo quản trong chiếc rương gỗ ngân ty mà các ngươi không mở ra… Ồ, ngươi cũng có thể gọi là quan tài, chúng ta gọi là hòm giữ tươi. Nếu như ngươi có hiểu biết về y học, thì sẽ biết một bộ thi thể bảo quản tương đối hoàn chỉnh đồng thời không có linh kiện bị hư hỏng là vật tư hiếm có đến mức nào. Tiêu bản hiện tại của ta có thể nói hoàn mỹ, là tốt nhất chúng ta thu thập được từ trước đến nay sau nhiều năm làm việc. Ta nghĩ ta sẽ có một tiến triển rất lớn trong công việc nghiên cứu tiếp theo. Tâm trạng phi thường khoan khoái, lúc này mới cố ý đi du thuyền của các ngươi về Nhật Bản.” Nữ sĩ tóc ngắn cũng không nhanh không chậm nói.
Offline mừng sinh nhật 10 năm Tàng Thư Viện: