» Chương 352: Bạch sư huynh, ngươi vào đi
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025
Chương 352: Bạch Sư Huynh, Ngươi Vào Đi
Bạch Tiểu Thuần liếc mắt nhìn Hứa Bảo Tài một chút, nhận ra vẻ ghen tuông của đối phương. Hắn trừng mắt, rồi lại nhìn sang Trương Đại Bàn. Trương Đại Bàn lúc này trong mắt lộ ra ý kính nể, vỗ mạnh xuống vai Bạch Tiểu Thuần.
“Tiểu Thuần, đi thôi, sau khi đi, ngươi liền trưởng thành…”
Bạch Tiểu Thuần lập tức ho khan, vội vàng ném chiếc khăn tay kia vào trong túi trữ vật, phất ống tay áo, kiêu ngạo mở miệng.
“Nàng để ta đi thì ta đi sao, ta lại không đi!” Hắn vừa mở lời như thế, lập tức đám đông bốn phía nhìn về phía hắn với vẻ kính nể càng nhiều. Chỉ là không ai chú ý tới, khi Bạch Tiểu Thuần ném chiếc khăn tay kia vào túi trữ vật, trong mắt hắn thoáng qua tia tinh quang.
Cả ngày hôm đó, Hứa Bảo Tài đều ê ẩm. Đến buổi chiều, theo Bạch Tiểu Thuần trở về động phủ, đám đông lúc này mới tản đi. Nhưng rất nhanh… dưới cái miệng rộng của Hứa Bảo Tài, chuyện Trần Mạn Dao tỏ tình và hẹn ước với Bạch Tiểu Thuần lập tức truyền ra.
Lần truyền bá này, còn oanh động hơn trước đó, gần như trở thành một trận phong bạo, quét ngang toàn bộ tu sĩ bốn mạch. Phải biết, sự kiện thư tình trước đó chỉ coi như là ủ mưu mà thôi, nhưng bây giờ, theo sự xuất hiện của Trần Mạn Dao, lập tức giống như đốt lên Thiên Lôi, oanh minh khắp bốn phương.
Đệ tử bốn mạch đều bị chấn động, các loại nghị luận xôn xao, kinh hô nghẹn ngào, tại rất nhiều nơi trong bốn mạch, lần lượt xuất hiện.
“Cái gì!! Trần Mạn Dao thế mà tỏ tình Bạch Tiểu Thuần!!”
“Cái này… Cái này đều điên rồi, những người khác đưa thơ tình thì cũng thôi đi, Trần sư muội chân thành của ta, sao có thể như vậy!”
“Đây không phải là thật!”
“A, đêm nay ba canh, đến động phủ ngồi một chút… Bọn hắn muốn làm gì!!”
Các loại ngôn luận quét ngang Nghịch Hà tông. Cùng lúc đó, ngay cả chưởng môn và trưởng lão Kết Đan, cùng những lão tổ không bế quan, cũng đều nghe nói chuyện này.
Đối với bọn họ mà nói, vô luận là thư tình trước kia hay tỏ tình hiện tại, đều chỉ là trò hề mà thôi. Nghe nói xong đều cười trêu đùa. Lý Thanh Hậu thậm chí còn rất nghiêm túc cùng Hứa Mị Hương thương nghị một chút, bản tính của đứa bé Trần Mạn Dao này như thế nào…
Về phần mấy lão tổ không bế quan kia, trong đó có hai vị là Nguyên Anh Đan Khê nhất mạch. Bọn họ nghe nói việc này, lập tức đại hỉ, thậm chí còn tỏ vẻ rất hài lòng.
Chân nhân Nguyên Anh Huyền Khê nhất mạch cũng là tâm động. Giống như Đan Khê nhất mạch, bọn họ biết mức độ trọng yếu của Bạch Tiểu Thuần đối với Nghịch Hà tông. Nếu đệ tử mạch mình có thể trở thành đạo lữ của Bạch Tiểu Thuần, thì đối với mạch mình mà nói, ý nghĩa trọng đại.
Duy chỉ có những lão tổ Linh Khê nhất mạch cùng chưởng môn Trịnh Viễn Đông, có chút đau đầu. Nhất là Trịnh Viễn Đông, hắn hiểu Bạch Tiểu Thuần rất rõ. Giờ phút này nghe nói việc này, lại biết Bạch Tiểu Thuần mấy ngày nay mỗi ngày tại tông môn tản bộ, chính là vì thu thư tình, hắn thở dài một tiếng.
“Cũng không biết Tiểu Thuần nơi này, rốt cuộc lúc nào có thể trưởng thành một chút, cái này đều Kim Đan… Chẳng lẽ đến Nguyên Anh, có thể tốt hơn một chút?” Trịnh Viễn Đông lắc đầu, đã mất đi lòng tin đối với việc tính cách của Bạch Tiểu Thuần có thể thay đổi.
Tại thời điểm tông môn oanh động, Tống Quân Uyển cùng Hầu tiểu muội nơi này cũng tự nhiên nghe nói chuyện này. Các nàng hai người lập tức khẩn trương. Sự kiện thư tình trước đó, các nàng tuy tức giận, nhưng lại không cảm thấy có uy hiếp. Nhưng bây giờ không giống, Trần Mạn Dao xông vào, lập tức khiến hai nữ nơi này cảm nhận được cảm giác nguy cơ sâu sắc.
“Tiện nhân!!”
“Vô sỉ!!” Hai nữ tại động phủ của mình, đều lửa giận thiêu đốt. So với tính nóng nảy của Tống Quân Uyển, mặt ớt nhỏ trong tính cách của Hầu tiểu muội cũng bộc phát ra.
Hai nàng lần đầu… từ bỏ thành kiến với nhau, thế mà gặp mặt nói chuyện một phen, sau khi đạt thành nhất trí, liên hợp lại với nhau. Vào hoàng hôn ngày hôm đó, cùng nhau thẳng hướng động phủ của Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trong động phủ, cầm khăn tay của Trần Mạn Dao, trong mắt có ánh sáng kỳ dị lấp lánh, suy nghĩ sâu xa. Trong khi nhìn tới nhìn lui, lập tức thần sắc biến đổi, cảm nhận được sát cơ cùng thân ảnh của Tống Quân Uyển, Hầu tiểu muội từ bên ngoài động phủ.
Bạch Tiểu Thuần sợ hãi khẽ run rẩy, vội vàng thu hồi chiếc khăn tay suýt rớt xuống đất, mở cửa động phủ, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
“Tống tỷ tỷ, tiểu muội, các ngươi đã tới, ta trong khoảng thời gian này ngày đêm nhớ niệm, rất nhớ các ngươi a…”
Tống Quân Uyển trừng Bạch Tiểu Thuần một cái, hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn, đi vào trong động phủ, kiểm tra cẩn thận một phen, sau đó lại trừng Bạch Tiểu Thuần một cái, không nói một lời cứ thế rời đi.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ. Hầu tiểu muội tiến lên, một tay kéo cánh tay Bạch Tiểu Thuần.
“Tiểu Thuần ca ca, ta cũng nhớ ngươi a, ta hôm nay ở đây cùng ngươi tốt.”
“A?” Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình.
“Sao vậy, Tiểu Thuần ca ca, ngươi không thích ta ở đây cùng ngươi a?” Hầu tiểu muội hai mắt ngấn lệ nhìn xem Bạch Tiểu Thuần, vành mắt có chút đỏ lên.
Bạch Tiểu Thuần liền vội vàng lắc đầu, vỗ ngực.
“Làm sao lại thế, cái kia…”
Không đợi hắn nói xong, Hầu tiểu muội liền cười kéo Bạch Tiểu Thuần, tiến vào trong động phủ. Đêm đó, nàng ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, không ngừng nói chuyện. Bạch Tiểu Thuần trơ mắt nhìn thời gian trôi đi, cho đến khi ba canh trôi qua, đáy lòng hắn thở dài một tiếng.
“Sao vậy, Tiểu Thuần ca ca, ta nghe nói Trần Mạn Dao sư tỷ kia dường như cùng ngươi hẹn ước?” Hầu tiểu muội cười híp mắt hỏi.
“Hẹn ước thì sao, nàng để ta đi thì ta đi sao, ta Bạch Tiểu Thuần thân là Thiếu Tổ tông môn, ta mới không đi!” Bạch Tiểu Thuần nội tâm run lên, nghĩa chính từ nghiêm, một thân chính khí mở miệng.
Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, Hầu tiểu muội mới rời đi. Bạch Tiểu Thuần vừa thở phào nhẹ nhõm, kết quả… Tống Quân Uyển tới. Thế là lại là một ngày một đêm…
Trong vòng một tháng sau đó, Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội mỗi người một ngày, chiếm trọn toàn bộ thời gian của Bạch Tiểu Thuần, khiến Bạch Tiểu Thuần nơi này căn bản không có cách nào đi thu thư tình, cũng không cách nào đi ứng hẹn…
May mắn là tông môn vừa mới khai tông, có quá nhiều chuyện, mọi người đều có không ít việc cần làm. Hầu tiểu muội và Tống Quân Uyển nơi này, cuối cùng không thể không rời đi. Bạch Tiểu Thuần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, một tháng qua, sự kiện thư tình cùng chuyện của Trần Mạn Dao cũng đã trở thành quá khứ, việc đàm luận cũng đều ít đi. Nhất là sự xuất hiện của Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội, càng là tuyệt mất trái tim của đại đa số nữ đệ tử.
Khi Bạch Tiểu Thuần rốt cục tự do xuất hiện tại tông môn, hắn bi ai phát hiện, thế mà không có ai cho mình thư tình.
“Ta liền biết có thể như vậy…” Bạch Tiểu Thuần cụp mặt xuống, không cam lòng lại tản bộ mấy ngày, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện, mình đích thật không có thư tình.
Lúc này mới than thở trở về động phủ ngẩn người, cho đến đêm khuya, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bóng đêm bên ngoài, nheo cặp mắt lại.
“Ta thân là Thiếu Tổ tông môn, cái kia… Trần sư muội ước hẹn, không đi tựa hồ không tốt… Mặt khác, cũng đi xem xem Trần Mạn Dao này… Rốt cuộc có mục đích gì!” Bạch Tiểu Thuần trong mắt thoáng qua tia tinh quang, cảm thấy suy tính của mình rất đủ mặt, phù hợp thân phận của mình. Thế là vội ho một tiếng, thận trọng nhanh chóng chuồn ra động phủ, một đường chạy chậm, không để những người khác chú ý, chậm rãi… đến nơi động phủ của Trần Mạn Dao được nhắc tới trên khăn tay.
Nơi đây là dãy núi Đan Khê nhất mạch, bây giờ là đêm khuya, rất là yên tĩnh. Bạch Tiểu Thuần một đường vội vã, thậm chí còn vòng vài vòng, xác định tại bốn phía động phủ của Trần Mạn Dao, không có người ẩn giấu, lúc này mới đi đến bên ngoài động phủ của Trần Mạn Dao. Vừa cẩn thận quan sát một phen, thậm chí còn vận dụng Thông Thiên Pháp Nhãn, mơ hồ nhìn thấy trong động phủ, có một nữ tử thân ảnh, đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Mà bốn phía cũng không có những bố trí khác, thậm chí Bạch Tiểu Thuần cũng không cảm nhận được nguy hiểm, lúc này mới yên tâm.
Nơi đây rất là u tĩnh, chỉ có một con đường nhỏ thông hướng động phủ. Bên ngoài động phủ còn có một chỗ đầm nước, trên đầm nước sen nở từng cánh, dưới ánh trăng rất là trang nhã. Bốn phía còn trồng hoa nhỏ màu tím, trong đêm tỏa hương thơm.
Tại bên ngoài động phủ này, Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt, ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt mở miệng.
“Trần sư muội nghỉ ngơi a, bản Thiếu Tổ ứng ước mà tới.”
Thanh âm của Bạch Tiểu Thuần truyền vào trong động phủ, rất nhanh, trong động phủ liền có tiếng kinh hô truyền ra.
“Là Bạch sư huynh?” Thanh âm mềm mại, chính là Trần Mạn Dao. Theo thanh âm xuất hiện, cửa động phủ vô thanh vô tức mở ra. Trần Mạn Dao mặc một bộ tiểu sam bó sát, khiến vóc dáng lồi lõm kia dưới ánh trăng càng thêm rõ ràng, thậm chí còn mang theo một loại dụ hoặc khó tả. Lúc này nàng vẻ mặt kinh hỉ, đang nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
“Bạch sư huynh, ngươi vào đi.” Trần Mạn Dao nét mặt tươi cười như hoa, hơi có ngượng ngùng, nghiêng người nhường đường.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua Trần Mạn Dao, không đi vào. Thần sắc biến thành nửa cười nửa không, suy nghĩ lại, còn có ý lăng lệ, từ từ bức người!
Một thế giới phép thuật đầy huyền bí, một vùng đất chứa đầy bí ẩn. Những chủng tộc mang sức mạnh vượt trội hơn cả con người, ví như Elf, Troll, Orc, Goblin, Vampire, Ma Sói, Gitan… dần lộ diện. Lại đột nhiên xuất hiện một ông chú bán hủ tiếu dạo, bán hủ tiếu cho cả thế giới.