» Q.1 – Chương 1907: Chúng ta đều trở nên mạnh mẽ

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025

Phong Linh lông vũ ở Trương Tiểu Hầu hô hoán bên trong, toàn bộ tập trung đến trên lưng của hắn, tạo thành một đôi Phong Dực linh động mà lại khuếch đại, cực kỳ cao quý. Cánh gió này tăng tốc không phải là chấn động đập cánh. Bản thân Phong Linh lông vũ từng cái như phong chi tinh linh, mỗi con đều là từng đôi cánh nhỏ. Chúng nó tạo thành một cái càng đẹp đẽ, hoa lệ Phong Linh lông vũ chi dực, hoàn toàn giống như cho Trương Tiểu Hầu sau lưng lắp đặt mấy trăm chiếc quạt gió cao tốc. Nó bay vút lên là phun ra thức, hỏa tiễn thức, trực tiếp quán quá hết thảy trước mặt…

Mạc Phàm hỏa còn đang kéo dài. Trương Tiểu Hầu tìm tới vị trí thích hợp nhất, trực tiếp xuyên qua đám Liệp Tạng Giả tụ tập…

“Nhìn thấy rồi!”

Trương Tiểu Hầu, dưới ánh lửa chiếu rọi, rốt cục phát hiện hải linh thú!

Con hải linh thú này hoàn toàn bị đám Liệp Tạng Giả chăm sóc và che đậy như con ruột. Trước đó, ở phía xa, ngay cả miệng chuông đồng của hải linh thú cũng không nhìn thấy. Trương Tiểu Hầu xông vào trong ngọn núi nhỏ của Liệp Tạng Giả mới rốt cục phát hiện sự tồn tại của nó.

“Hầu tử, có thể giết chết nó không?” Mạc Phàm, trong ngọn lửa như ảnh như ma, thấy Trương Tiểu Hầu bay vào, lập tức hỏi.

“Không thành vấn đề!”

Mạc Phàm đã mở ra một chỗ hổng rất lớn, nhưng xung quanh hải linh thú vẫn còn không ít Liệp Tạng Giả, hơn 100 con Liệp Tạng Giả. Những Liệp Tạng Giả không bị ngọn lửa dung thương vẫn sẽ phấn đấu quên mình bảo vệ hải linh thú. Mạc Phàm đã sử dụng hết toàn lực để tung ra “Liệt Phượng Nộ Quyển” này. Để hắn lại xuyên qua trùng vây còn lại giết hải linh thú thì tương đối miễn cưỡng. Nhiệm vụ này giao cho Trương Tiểu Hầu lại không quá thích hợp.

Tốc độ của Trương Tiểu Hầu rất nhanh, ngay cả ngọn lửa cũng không đuổi kịp tốc độ Phong Linh của hắn. Một số Liệp Tạng Giả phản ứng chậm chạp thậm chí còn không nhận ra có một nhân loại lướt qua bên cạnh chúng. Sự chú ý của chúng vẫn còn dồn hết vào ngọn lửa của Mạc Phàm…

Những Liệp Tạng Giả đã phát hiện ra Trương Tiểu Hầu cũng vô dụng, trừ khi chúng có thể như vừa nãy tạo thành một bức tường gió thổi không lọt khu sơn khu, để Trương Tiểu Hầu không tìm thấy khe hở có thể xuyên qua. Nếu không, Trương Tiểu Hầu vẫn có thể lọt vào!

Khoảng mười con Liệp Tạng Giả trái phải đập tới. Trương Tiểu Hầu đang đi nhanh bỗng nhiên dừng phắt lại. Những Liệp Tạng Giả tự cho là thông minh tấn công về phía trước mấy thân vị của Trương Tiểu Hầu, kết quả trực tiếp rơi vào hư không, và vì tính sai mà rơi xuống biển.

Trương Tiểu Hầu tránh ra cuộc tập kích này, lại đột nhiên gia tốc nỗ lực. Phía trước lại có hai mươi con Liệp Tạng Giả đột kích, nhưng hắn lại như mềm mại phong yến trong rừng cây, hoàn hảo né tránh chướng ngại vật đập vào mặt.

“Đi chết đi, quái vật!”

Trương Tiểu Hầu đến bên cạnh hải linh thú, hai tay thành bán trảo. Những Phong Linh lông vũ nắm giữ linh tính lập tức hiện lên ở bàn tay của hắn, và theo hắn với tư thái xé nát, hình thành hai đạo nhứ vũ móng vuốt tràn ngập sát khí!

Những lông vũ nhỏ bé lộ ra mũi nhọn. Chúng tạo thành gió dài, như ma phong quét ra lệ trảo!

Lệ trảo lông vũ này xé vào người hải linh thú. Những Liệp Tạng Giả còn sót lại bắp thịt vẫn vọng tưởng dùng thân thể của mình để chống đỡ cho hải linh thú dưới đòn công kích này. Nhưng xương cốt của chúng rất nhanh sẽ bị xé thành mảnh vụn dưới lệ trảo lông vũ bá đạo này!

“Bạch! !”

“Bạch! !”

Hải linh thú cũng không thể phòng ngừa. Cùng với mấy con Liệp Tạng Giả “thẳng thắn cương nghị” kia, nó cũng trong làn sóng phiêu diêu hóa thành từng mảng từng mảng thịt. Miệng chuông đồng đã phát ra tiếng rung cũng trực tiếp đập xuống đáy nước.

“Làm được đẹp đẽ!!”

Mạc Phàm thấy hải linh thú chết rồi, vui vẻ nói.

Tiếng rung kéo theo chính là hải triều. Hai con hải linh thú phía sau xa hơn kia vẫn như trước vang lên tiếng của chúng, bất quá theo hai con hải linh thú này vừa chết, tiếng rung có thể xúc động hải dương đã suy yếu hai cấp độ. Hai cấp độ này khiến hải triều khi dâng lên bắt đầu từ từ suy yếu.

Sự biến đổi của thủy triều tuy rằng kéo dài một ít thời gian, nhưng chìm xuống tương đối rõ ràng. Vừa nãy ở vịnh Ngũ Duyên đây, đỉnh sóng và chân sóng có thể cách biệt mười, hai mươi mét chiều cao. Đúng nghĩa là sóng như mãnh thú. Không lâu sau, chênh lệch này kéo xuống khoảng bảy, tám mét…

Bảy, tám mét cũng coi như là sóng lớn. Xung quanh đảo Hạ Môn còn có một chút dãy núi, nham mạch, thành sơn. Sóng có uy lực như vậy đánh tới sẽ nhanh chóng bị những chướng ngại vật này làm suy yếu. Hoàn toàn tiến vào trong thành phố chỉ là một ít hồng thủy dâng lên chậm chạp, chứ không đến nỗi là biển gầm che ngợp bầu trời!

“Phàm ca, đi!”

Trương Tiểu Hầu biết không cần thiết tiếp tục dây dưa với đám Liệp Tạng Giả phát điên này. Hắn bay đến bên cạnh Mạc Phàm, điều động Phong Linh lông vũ lập tức rút về đến bờ có thể đặt chân.

Có Trương Tiểu Hầu ở, hành động của Mạc Phàm thuận tiện quá nhiều. Đối mặt với vòng vây của Liệp Tạng Giả, nói đi là đi. Trong chớp mắt, những Liệp Tạng Giả thẹn quá thành giận kia toàn bộ bị bỏ lại phía sau, thành công trở lại trên bờ.

“Cảm ơn các anh, thực sự là thật cám ơn các anh…” Trầm Tình kích động đến nước mắt sắp rơi xuống.

Thành phố này là nơi nàng từ nhỏ sinh trưởng. Giả như nó thật sự bị thủy triều nuốt mất, nàng cảm giác mình mất đi tất cả.

“Chúng tôi tới đây là để giúp các cô. Hiện tại cả nước nhiều thành phố đều xuất hiện các tai tình khác nhau. Đoàn kết lên, hỗ trợ lẫn nhau, sống sót qua thời kỳ này mới là quan trọng nhất.” Trương Tiểu Hầu nói.

Trầm Tình thực ra căn bản không nghĩ tới Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu có thể làm được. Nhìn hai người Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu, từ tận đáy lòng nàng cảm ơn họ, ngoài ra càng kính phục không ngớt. “Nếu như em cũng có thực lực như các anh, là có thể làm được nhiều chuyện hơn… Đáng tiếc em hiện tại cái gì cũng không làm được.”

“Đừng nói như vậy. Cô đã cứu không ít người. Rất nhiều chuyện cũng không phải thực lực quyết định. Đồng tâm hiệp lực mới quan trọng nhất. Nếu như cô không nói cho tôi năng lực của hải linh thú, tôi nghĩ việc không tốt đã xảy ra.” Mạc Phàm nói.

Khi Mạc Phàm đang an ủi Trầm Tình, máy truyền tin trên tay Trương Tiểu Hầu bỗng nhiên nhanh chóng lấp loé, tựa hồ có chuyện khẩn cấp xảy ra.

“Phàm ca, có nhiệm vụ, cấp độ nguy hiểm rất cao, cần siêu giai pháp sư.” Trương Tiểu Hầu cau mày nói.

“Không cho thở lấy hơi à… Quên đi, đi thôi.” Mạc Phàm nói.

“Ừm, tôi cho anh Phù Phong Chi Luân!”

Trương Tiểu Hầu và Mạc Phàm không tiếp tục ở lại đây. Hai con hải linh thú còn lại đã không còn tạo nên khí hậu quá lớn.

Bay lượn trên bầu trời thành phố bị nước nhấn chìm nghiêm trọng này, Trương Tiểu Hầu quay đầu lại liếc mắt nhìn Trầm Tình vẫn nhìn theo họ rời đi.

“Sao vậy?” Mạc Phàm không hiểu hỏi.

“Nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy vừa nãy nhớ tới một vài chuyện trước đây. Trước đây chúng ta còn yếu hơn cô ấy, dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng bảo vệ tính mạng của chính mình. Hiện tại chúng ta đã có thể thay đổi rất nhiều thứ, sẽ không như vậy bất lực… Chính là cảm thấy trong lòng đặc biệt chân thật.” Trương Tiểu Hầu xoa xoa mũi, trong đôi mắt lóe lên một ít hào quang đã lâu không gặp.

“Đúng vậy, chúng ta đều trở nên mạnh mẽ.” Mạc Phàm cảm khái một tiếng.

“Ừm, chúng ta đều trở nên mạnh mẽ… Chỉ là Bác thành không có.”

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 2065: Vẫn là đại ca ca của ngươi

Chương 4122: Chết ngược lại tốt

Chương 4121: Đương hạ thế cục