» Q.1 – Chương 1875: Không rõ đồ vật
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025
Không bao lâu, vị Phan đội trưởng kia liền đến.
“Vị này chính là… Mục Hủ Miên, Mục quan trên ư?” Phan đội trưởng phân biệt một hồi lâu mới rốt cục nhận ra người có sắc mặt khó coi đến cực điểm kia là Mục Hủ Miên. Khác với dáng vẻ quyến rũ kiều diễm dĩ vãng, Mục Hủ Miên lúc này nhìn qua giống như một nữ ác đồ từng bước bị phụ thể xâm chiếm, dáng vẻ tương đương khiếp người.
“Đừng nói nhiều như vậy, nhanh cứu người,” Mục Bạch nói.
“À, ồ, nhưng là thánh ngôn thật sự hữu hiệu sao?” Phan đội trưởng nói.
Phát sinh nghi vấn là vậy, nhưng Phan đội trưởng vẫn đi tới trước Mục Hủ Miên. Hắn đặt bàn tay của mình lên mặt Mục Hủ Miên, đọc thầm ra thánh ngôn tịnh hóa.
Thánh ngôn tịnh hóa là một loại hình thức thăng cấp của quang hệ ma pháp cấp thấp. Skill chói lọi này có rất nhiều diễn sinh, trong đó một loại là quang hệ ma pháp chuyên dùng để đối phó vong linh và sinh linh ô uế. Thông qua một loại niệm đọc cổ xưa, sức mạnh tịnh hóa của quang hệ ma pháp đạt đến một loại hiệu quả cực hạn hơn. Đó chính là thánh ngôn tịnh hóa mà Phan đội trưởng đang sử dụng. Bản lĩnh này, Triệu Mãn Duyên tên kia không có học được.
Âm thanh nỉ non nghe vào trúc trắc cực kỳ. Ở Đông phương, đó là một loại tiếng siêu độ; ở phương tây, là lời cầu khẩn trước mộ. Bất kể ở khu vực văn minh nào, kỳ thực đều là một loại lời an nghỉ cho người sắp chết hoặc đã chết. Nhưng đáng tiếc, thế giới này không phải tử vong liền nhất định yên tĩnh ở tại chính mình phần mộ bên trong. Vì vậy, siêu độ và cầu xin trong thánh ngôn của quang hệ ma pháp hiện nay phải là để Ma Linh ác đồ có thể không bò lên làm hại nhân gian nữa!
Cô học sinh tốt nghiệp vô cùng khó hiểu. Nàng không hiểu tại sao Mục Bạch lại để một người chưa chết tiếp nhận thánh ngôn. Chẳng lẽ hắn đã ngầm thừa nhận Mục Hủ Miên sẽ chết, và phần thống khổ, không cam lòng trước khi chết của Mục Hủ Miên đều sẽ khiến nàng một lần nữa từ trên tấm giường bệnh này bò lên, biến thành dáng vẻ quỷ quái đáng sợ cực kỳ?
Thánh ngôn đang tiếp tục. Có thể nhìn thấy trong cơ thể Mục Hủ Miên không ngừng nổi lên những vết lốm đốm màu vàng. Những vết lốm đốm này thẩm thấu ra từ da thịt của nàng, chạm được không khí sau đó như một loại văn tự và âm thanh lóng lánh, kế tục bay vào không trung, rồi chậm rãi hòa tan…
Thế nhưng, rất nhanh cô học sinh tốt nghiệp liền chú ý tới, ở trên lá bùa thánh ngôn hòa tan kia, có từng sợi từng sợi sát khí tùy theo mất đi tiêu tan. Khi tập trung vào nhìn chăm chú, cô học sinh tốt nghiệp thậm chí xuất hiện ảo giác nhìn thấy một đôi quỷ nhãn.
“A!!”
Bỗng nhiên, Mục Hủ Miên đột nhiên ngồi dậy. Nàng há miệng ra, phảng phất dùng hết toàn bộ khí lực để phun ra thứ gì đó từ trong dạ dày của mình. Sát khí màu đen càng thêm nồng đặc bị nàng nôn ra, giống như khói đen đặc, tràn ngập trong căn phòng này. Nhất thời, tiếng cười quái lạ và tiếng đề gọi sắc bén cũng không tên vang vọng lên.
“Chuyện này…” Phan đội trưởng tỏ rõ vẻ kinh ngạc. Hắn hiện tại cuối cùng đã rõ ràng rồi. Thánh ngôn càng niệm chăm chú, mạnh mẽ lên, những thứ quái lạ màu đen trong khói dày đặc rất sợ bị bám vào thân thể.
Khói đặc phun ra, Mục Hủ Miên liền như thoát lực mềm nhũn ngã xuống. Mí mắt không che lại, con ngươi lại trắng dã.
“Hiện tại có thể dùng chữa trị ma pháp,” Mục Bạch thở một hơi thật dài, mở miệng nói với cô học sinh tốt nghiệp bên cạnh.
“À, ồ!” Cô học sinh tốt nghiệp cảm giác như bị một loại nào đó những thứ không biết va hôn mê, nhất thời không biết nên triển khai ma pháp chữa trị nào. Mục Bạch thấy nàng luống cuống tay chân dáng vẻ, liền nhắc nhở nàng sử dụng một ít ma pháp chữa trị huyết dịch tái sinh là được.
…
Tình huống của Mục Hủ Miên như trước rất yếu ớt. Sau một lúc, Lê Khải mới dẫn một vị pháp sư chữa trị cấp cao đến đây. Vị pháp sư chữa trị kia tuổi phỏng chừng gần sáu mươi, là một lão tiên sinh.
Cô học sinh tốt nghiệp nhìn thấy lão tiên sinh kia sau, chủ động nhường đường, và cũng mô tả lại tình huống trước đó cho lão tiên sinh nghe một lần.
Lão tiên sinh chữa trị kiểm tra thân thể Mục Hủ Miên, đều xem trọng tân triển khai ma pháp huyết dịch tái sinh. Lúc này, sắc mặt Mục Hủ Miên mới dần dần có khôi phục.
“Thoát ly nguy hiểm đến tính mạng,” lão tiên sinh chữa trị nói.
“Nói, rốt cuộc chuyện gì xảy ra!!!” Lê Khải lại một lần nữa vọt tới trước Mục Bạch, nổi giận chất vấn.
“Nàng bị một loại nào đó quỷ vật phụ thể. Cùng với hỏi ta chuyện gì xảy ra, chi bằng cố gắng hồi ức một thoáng, các ngươi gần đây Đại Lê thế gia đã làm gì thiếu đạo đức sự tình, đưa tới như thế một cái đáng sợ quỷ hàng thuật!” Mục Bạch nói.
Không thể không nói, vận may của Mục Hủ Miên thật sự rất tốt. Một trăm pháp sư quang hệ bên trong cũng chưa chắc sẽ có một người hiểu biết thánh ngôn tịnh hóa. Mục Bạch vừa vặn có nhìn thấy tư liệu thành viên pháp sư đoàn nam dực, biết trong pháp sư đoàn nam dực có một người như thế sẽ thánh ngôn tịnh hóa. Nếu không, mặc dù biết đây là quỷ vật quấy phá, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Hủ Miên bị dằn vặt đến chết!
“Hừ, chờ nàng tỉnh lại, nhất định sẽ bắt ngươi trả giá thật lớn!” Lê Khải nói.
“Người sống, chuyện còn lại giao cho các ngươi,” Mục Bạch cũng không hy vọng người của Đại Lê thế gia sẽ cảm ơn chính mình.
Mục Hủ Miên vốn là đối đầu của Phàm Tuyết sơn. Hơn nữa, những việc làm trước đó của Mục Hủ Miên ở Thái Dương lĩnh, Mục Bạch thấy chết mà không cứu đều sẽ không cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình. Nói thật, đến hiện tại Mục Bạch đều không làm rõ tại sao mình phải cứu nàng, đại khái là nàng nếu như chết ở trong phòng của chính mình, có khẩu không nói được, còn có thể mang đến phiền toái lớn cho Phàm Tuyết sơn.
“Lê Khải, đừng như vậy. Tình huống trước đó của Mục quan trên ngươi lại không phải không nhìn thấy. Nếu không phải người đứng đầu nghĩ ra biện pháp ứng đối, quan trên nàng có khả năng hiện tại đã qua đời,” Phan đội trưởng nói.
Muốn Phan đội trưởng đến ứng phó tình huống như thế, hắn trăm phần trăm cho rằng Mục Hủ Miên là trúng độc hoặc trúng nguyền rủa. Sao có thể đối với một người sống triển khai thánh ngôn? Ai biết trong thân thể Mục Hủ Miên lại bám vào một con quỷ quái khủng bố… Tình thế khẩn cấp như vậy, thời gian cứu viện cũng mới không tới nửa giờ. Có thể kéo Mục Hủ Miên từ Quỷ Môn quan trở về, tuyệt đối được xem là một kỳ tích.
…
Rời khỏi tòa nhà lớn của pháp sư đoàn nam dực, Mục Bạch tâm sự nặng nề đi trên đại lộ này. Hắn biết chuyện này khẳng định không đơn giản như nhìn qua…
Mục Hủ Miên là một pháp sư siêu giai cấp. Bất kể là loại độc nào, loại nguyền rủa nào, hay loại bí thuật quái lạ nào, muốn nhập vào thân nàng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Nếu không, tùy tiện một pháp sư hệ độc, hệ nguyền rủa cấp trung, cấp cao đều có thể giết chết siêu giai, thế giới này chẳng phải hỗn loạn sao?
“Không đầy nửa canh giờ liền suýt chút nữa cướp đi tính mạng nàng, rốt cuộc là làm thế nào đến?” Mục Bạch lẩm bẩm.
Hắn ở cố đô ở lại thời gian rất dài, cũng từng trải qua một ít đồ vật không rõ có thể phụ thể. Nhưng loại vật không rõ này thường thường sẽ có dấu hiệu, và cũng cần đại khái mấy tiếng dằn vặt mới có thể khiến một pháp sư tu vi thâm hậu chết đi. Cân nhắc đến Mục Hủ Miên là siêu giai, việc đoạt mệnh trong chưa tới nửa giờ này quá khủng bố.
Nói cách khác, nếu chính mình không phán đoán ra là ma pháp hệ vong linh, nếu không phải trong pháp sư đoàn nam dực vừa vặn có người biết thánh ngôn tịnh hóa, Mục Hủ Miên cái pháp sư siêu giai này chắc chắn phải chết!
“Vật không rõ bám thân bình thường cần ẩn núp. Mục Hủ Miên hẳn là thường thường đi một nơi nào đó, ở đó nhiễm phải… Ai, quên đi, chuyện của nàng, ta cân nhắc nhiều như vậy làm gì,” Mục Bạch lắc lắc đầu, cảm thấy mình đã có chút quản việc không đâu.