» Q.1 – Chương 1871: Đưa chúng nó đi Tần Lĩnh
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025
Ngổn ngang, trùng điệp trong cái lạnh lẽo dực, một cái uy lăng thân ảnh hiện lên trong số họ. Điểu vương Tà Tinh chậm rãi từ đám tà điểu hạ xuống, rơi xuống trước mặt Nam nghị viên.
Lạnh tinh chi mâu nhìn chằm chằm Nam nghị viên. Nam nghị viên đứng đó, tương tự nhìn nó. Kiểu nhìn chằm chằm này không phải lần đầu tiên. Ở thời điểm căn cứ thuần dưỡng mới vừa thành lập, Nam nghị viên nhận được đầu tư của vị quốc tế phú hào kia, toàn quyền phụ trách mọi thứ ở căn cứ thuần dưỡng. Nam nghị viên không chỉ một lần giận dữ nhìn chằm chằm điểu vương Tà Tinh kiệt ngạo quật cường, dùng xích sắt có lẫn đá sỏi và kim loại quật mạnh nó. Càng muốn thành quả, càng thúc giục lợi hại!
Những dằn vặt đó, mặc dù đã mười năm trôi qua, mặc dù dung mạo của Nam nghị viên đã thay đổi rất nhiều, nhưng Tà Tinh đều nhớ rõ!
“Là ta sáng tạo ngươi, là ta sáng tạo ngươi! Không có ta, nào có ngươi ngày hôm nay hiệu lệnh quần tướng như vậy! Ngươi nên cảm ơn ta! Là ta ban tặng ngươi sức mạnh mạnh mẽ như vậy, bằng không ngươi còn cùng những dã âu chạy nạn trong mưa gió kia không hề khác gì nhau, lúc nào cũng có thể sẽ bị trở thành thức ăn của những hải cầm mạnh mẽ kia! Ngươi nên cảm ơn ta!!!” Nam nghị viên chỉ vào điểu vương Tà Tinh trôi nổi trước mặt mình, có chút điên cuồng hô.
“Gặm gặm gặm gặm gặm ~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Đuối Ma tà điểu không phải hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh. Khi chúng phát hiện xung quanh có rất nhiều xe tải chở ngân khoáng, những tà điểu này bắt đầu tranh cướp. Đặc biệt là những Đuối Ma tà điểu xanh coban. Những ngân khoáng này dĩ nhiên trở thành thức ăn tươi đẹp của chúng. Từng khối từng khối nhét vào miệng, cắn nát, nuốt vào bụng!
“Thả ra ngân khoáng của ta! Các ngươi con hoang! Các ngươi tất cả đều là ta tạo ra, thì phải nghe mệnh lệnh của ta! Các ngươi đang bị gây tê, ta không giết chết hết, đó chính là ân đức lớn nhất của ta với các ngươi! Cho ta thả ra những ngân khoáng đó!!!” Nam nghị viên nhìn thấy Đuối Ma tà điểu ăn từng khối từng khối bảo bối của hắn, nhất thời gào thét lên.
Một khối thuần ngân khoáng chẳng khác nào mấy chục tờ Nhân Dân tệ. Nam nghị viên chính là dựa vào số tiền này để khơi thông con đường chính trị của mình…
“唲!”
Điểu vương Tà Tinh phảng phất cũng cảm thấy Nam nghị viên đáng ghét đến nỗi không muốn tiếp xúc thêm một giây phút nào. Nó phát ra một tiếng mệnh lệnh, bảo những Đuối Ma tà điểu đó: Có thể mở món ăn rồi!
Mệnh lệnh vừa được truyền đạt, tất cả Đuối Ma tà điểu lập tức từ bỏ ngân khoáng. Chúng lao về phía Nam nghị viên, Trần Ẩn, Thái Đống. Trong chốc lát, khu vực năm mươi mét bị lấp đầy ngay lập tức như thủy triều màu nâu. Ba người dù có một số khả năng ma pháp, cũng căn bản không chống đỡ được công kích dày đặc như vậy!!
Nam nghị viên vừa nãy còn điên cuồng, rồ dại kêu la. Nhưng sau khi một đám tà điểu kéo da hắn xuống, lúc này hắn mới trong thống khổ cảm giác được thủy triều sợ hãi tràn vào. Hắn có thể nhìn thấy còn nhiều Đuối Ma tà điểu như vậy. Nếu chúng đều từ trên người mình xé một khối, như vậy tư vị… Thật sự là chẳng thà lập tức tự bắn vào đầu mình một phát.
“Gặm gặm gặm gặm gặm ~~~~~~~~~~~~~~~~~! ! ! !”
Sau khu thành, thân thể tà điểu hầu như tạo thành một đoàn như đám mây màu nâu khổng lồ, cao tới mây, độ rộng đủ để bao phủ toàn bộ quảng trường sau thành. Nam nghị viên làm nhiều ác sự, duy nhất một chút lương tâm vô tình chính là hắn không cho phép những người chạy nạn kia tới gần ngân khoáng của nó, sợ những người đó lợi dụng lúc hỗn loạn đánh cắp. Vì vậy khu vực sau thành cũng không có mấy người. Chỉ ba người là không đủ cho Đuối Ma tà điểu phân thực. Những ngân khoáng đã được vận ra, những thứ còn trong kho hàng, căn bản đều rơi vào miệng Đuối Ma tà điểu. Vị của chúng mạnh mẽ đến mức có thể tiêu hóa kim loại, và hấp thụ vật chất bên trong, khiến cơ thể mình trở nên cứng rắn hơn. Cũng khó trách chúng nhìn qua lại lộ ra một loại cảm giác kim loại.
Sinh vật như vậy, quả thực khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch, Đường Nguyệt đứng ở nơi xa hơn một chút, nhìn cảnh tượng đáng sợ này, trong lòng cũng khó có thể bình tĩnh.
“Mạc Phàm, ngươi xác định chúng nó sẽ rời đi sao?” Triệu Mãn Duyên có chút lo lắng nói.
Điểu vương Tà Tinh đối với nhân loại vốn không có thiện ý gì. Mạc Phàm cứu nó thì cứ cứu nó, nó chung quy là một con yêu ma có tà tính lệ khí. Lúc này những Đuối Ma tà điểu mạnh mẽ này đã vượt qua phòng tuyến ven biển đến khu vực nội địa cực kỳ yếu đuối. Giả như chúng muốn làm loạn, không biết bao nhiêu thành phố phải gặp tai ương.
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng hiện tại xem ra, điểu vương Tà Tinh còn khống chế được.” Mạc Phàm nói.
Nói những câu nói này thì, một con tiểu dạ điệp trên người hiện ra ánh bạc thánh khiết lặng yên không một tiếng động bay xuống, không thiên không tà rơi xuống trên vai Mạc Phàm, nhìn qua rất thân mật với Mạc Phàm.
“Tiểu Nguyệt Nga Hoàng còn có thể nhỏ đi, ha ha, nhìn qua thật đáng yêu.” Đường Nguyệt có chút kinh hỉ nói.
Rơi xuống vai Mạc Phàm chính là tiểu Nguyệt Nga Hoàng. Cứ cho dù Du Sư Sư cả ngày truyền vào cho tiểu Nguyệt Nga Hoàng Mạc Phàm là một tên khốn nạn tội ác tày trời, nó đã giết rất nhiều Thanh Nga, nhưng tiểu Nguyệt Nga Hoàng vẫn rất yêu thích Mạc Phàm. Nó sinh ra, nó trưởng thành, đều có liên quan đến Mạc Phàm.
“Ngươi là nói, Tà Tinh khá thông nhân tính, nó sẽ dẫn những Đuối Ma tà điểu này đi?” Mạc Phàm nghe được một âm thanh nhẵn nhụi, trong đầu mình.
Tiểu Nguyệt Nga Hoàng hiển nhiên cũng sở trường ma pháp hệ tinh thần, nàng dùng một phương thức đặc biệt để giao tiếp với Mạc Phàm.
“Ta cảm thấy có chút khó, chúng nó không thể trực tiếp từ bầu trời lãnh thổ chúng ta bay về đến Húc Đảo, rất nhiều thành phố đều sẽ kéo còi báo động.” Đường Nguyệt nói.
“Nam nghị viên thật sự là khốn nạn, lén lút vận chúng nó tới đây.” Triệu Mãn Duyên mắng.
“Nơi này cách Tần Lĩnh tương đối gần, không biết vũ yêu bộ tộc có quản hay không chúng nó.” Mạc Phàm chợt nhớ ra chuyện này.
“Những thứ này ở biển nghỉ lại, đến Tần Lĩnh không thành vấn đề sao?” Đường Nguyệt nói.
“Chúng nó là lưỡng cư, nghỉ lại ở Tần Lĩnh hẳn là không thành vấn đề… Cách đây không lâu Trương Tiểu Hầu nói cho ta biết, tuy khung chủ màu bạc chưa giành được vị trí Vũ Hoàng, nhưng cũng đã ở Tần Lĩnh bắt đầu tụ tập những vũ yêu tộc có tính xâm lược đang rục rịch. Chúng ta đưa chúng nó đến Tần Lĩnh, tạo thêm chút phiền phức cho khung chủ màu bạc.” Mạc Phàm nói.
“Có lý, sức chiến đấu của những tà điểu này quả thực rất mạnh, tính khí lại hung bạo. Đến Tần Lĩnh loại địa phương lớn này, nhất định không cam lòng bị vũ yêu khác thống trị. Vừa vặn giải quyết chút nguy cơ ở Tần Lĩnh cho chúng ta.” Đường Nguyệt đồng ý nói.
“Được, ta đây liền liên hệ Trương Tiểu Hầu, nói cho hắn biết chuyện này. Tiểu Nguyệt Nga Hoàng, xin nhờ ngươi lại dẫn đường cho Tà Tinh một lần, dẫn chúng nó đến Tần Lĩnh…” Mạc Phàm nói với tiểu Nguyệt Nga Hoàng.
Tiểu Nguyệt Nga Hoàng rất vui vẻ đung đưa thân thể, tựa hồ rất hài lòng với sắp xếp này của Mạc Phàm.
Lúc ở chỗ Du Sư Sư, tiểu Nguyệt Nga Hoàng đã từng có chút giao tiếp với Tà Tinh. Nó cũng biết Húc Đảo chật hẹp không còn thích hợp cho đàn tà điểu này sinh sống. Tần Lĩnh lớn như vậy, đủ cho đàn tà điểu này tung hoành.