» Q.1 – Chương 1851: Năm cường nhân tính khí đại
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025
Đỉnh lầu các nhà lớn hình thoi phụ cận, Đuối Ma tà điểu xoay quanh như nạn châu chấu, nguyên bản một phần lớn Vô Vũ điểu đều ở hải vực chu vi hòn đảo. Hiện tại có người xâm lấn lãnh địa, chúng cũng dồn dập từ bên trong đại dương bay đến trên hòn đảo, vây chặt nơi này đến không lọt một giọt nước.
Chu Kỷ hiển nhiên rất hiểu rõ tất cả trên hòn đảo này. Hắn biết ban ngày ẩn thân bên trong nhà lớn cách ly này sẽ không bị những Đuối Ma tà điểu đó công kích, vì lẽ đó đã tập trung mọi người ở đây.
“Chính án, kỳ thực có một biện pháp tương đối đơn giản, là trực tiếp bắt các nàng làm uy hiếp. Chúng ta cũng không nói thương tổn tính mạng các nàng, chỉ làm cho các nàng nếm thử vị đắng, khuyết điểm cánh tay thiếu điểm chân. Tin rằng hai người kia nhất định sẽ hiện thân,” Lê Đông thấp giọng đưa ra ý kiến.
“Có năng lực thì trực tiếp giết chúng ta, miễn cho ảnh hưởng các ngươi hoạn lộ,” Đường Nguyệt lạnh lùng, hiển nhiên không hề sợ hãi vị chính án Chu Kỷ này.
“Giết các ngươi? Ta không phải cái gì đồ tội ác tày trời. Ta chỉ làm một số việc có lợi cho mọi người. Hơn nữa, đừng quên chuyện này tổn thất nhất là ta. Mạng con trai ta ai trả lại? Đường Nguyệt, ta không phí lời với ngươi nữa. Gọi hai người bạn của ngươi về, ta Chu Kỷ có thể dùng linh hồn xin thề, tất cả các ngươi bình an. Nhưng nếu các ngươi làm cho chuyện này trở nên ai cũng biết, thì đừng trách ta không nể tình, mọi người ngọc đá cùng vỡ!” Chính án Chu Kỷ nói.
“Vậy Đường Nguyệt lão sư, ta thấy vị chính án này nói cũng có lý. Dù sao chuyện này nếu có thể xử lý vui vẻ, không gây ra thương vong quá lớn, thì không cần truy cứu. Mọi người lùi một bước, rất vui vẻ. Cái gì bẻ cánh tay dỡ chân, mọi người là người văn minh sao phải làm thô bạo dã man thế. Có việc thì ngồi xuống ôn hòa nhã nhặn thương lượng,” Triệu Mãn Duyên lập tức nói.
Gãy tay thiếu chân gì đó, Triệu Mãn Duyên thấy trong đám họ, Đường Nguyệt là người của Thẩm Phán Hội, Chu Kỷ chắc không có gan động đến người khác. Còn lại Tương Thiểu Nhứ và Linh Linh, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, mấy tên thủ hạ của Chu Kỷ chắc cũng không đến nỗi ra tay với các nàng. Vậy người dùng để giết gà dọa khỉ một vạn phần trăm là mình.
Hơn nữa, một khi mình bị đánh gãy chân, chém cánh tay, Triệu Mãn Duyên một trăm phần trăm tin chắc Mạc Phàm và Mục Bạch sẽ không xuất hiện. Hai người đó là hạng gì, Triệu Mãn Duyên sao không rõ!
“Chính án, sự việc quả thực chưa đến mức đó. Chu Mẫn gặp bất ngờ cũng chỉ có thể trách hắn học nghệ không tinh. Không thể vì chuyện này mà làm mọi việc lớn hơn. Nam tiên sinh cũng đã thông báo, tất cả lấy dừng lại làm chủ,” bên cạnh Chu Kỷ, một người đàn ông tóc hơi bạc nói.
Người đàn ông tóc bạc này tuổi thật ra cũng ngoài ba mươi. Hắn ngay từ đầu đã rất phản đối Chu Kỷ làm như vậy.
Đường Nguyệt không thể động đến. Thẩm Phán Hội linh ẩn biết Đường Nguyệt gặp chuyện ở Nam Hi sơn của họ, với tính khí mấy lão già Đường Trung, có lẽ bất kể có phải họ làm ra hay không, đều sẽ lật tung Nam Hi sơn của họ lên. Huống hồ ở đây còn có nhiều thẩm phán viên, thẩm phán sứ như vậy. Không thể đảm bảo miệng mỗi người kín như bưng. Dù trung thành đến đâu, thủ hạ cũng sẽ mong đợi người lãnh đạo trực tiếp ngã đài để mình thế thân vị trí.
“Vậy thì cứ hao tổn ở đây!” Chu Kỷ dường như tâm trạng không ổn định, chủ yếu là thảm trạng của con trai hắn khiến hắn không cách nào lý trí xử lý chuyện này.
Con trai này ngu xuẩn thì ngu xuẩn thật, nhưng chết không minh bạch như vậy, hắn sao không tan vỡ phát điên?
“Đúng, trước tiên hao tổn ở đây, chờ Nam tiên sinh bên kia xong việc, chuyện gì cũng dễ nói rồi, thực ra cũng chỉ năm ngày thôi!” Ngô Giác nói.
“Vì chuyện này, ta liên lụy mạng con trai bé bỏng của ta. Đến lúc đó hi vọng Nam tiên sinh có thể cho ta một sự sắp xếp tốt, Hừ!” Chu Kỷ lạnh lùng nói.
“Yên tâm, yên tâm. Ngài và Nam tiên sinh bao năm như vậy, có vị trí tốt nào chắc chắn để lại cho ngài. Nơi đó là một miếng thịt mỡ lớn đó. Còn chuyện Chu Mẫn, ngài cứ xem như là một sự trừng phạt của chuyện năm đó đi, lúc trước các ngài làm quả thực…” Ngô Giác nói.
Ngô Giác chưa kịp nói xong, liền thấy một tên thẩm phán sứ chạy nhanh tới, nói với chính án Chu Kỷ: “Chính án, có một người tự xưng là Mạc Phàm ở bên ngoài. Hắn nói nếu ngài không thả bạn của hắn, hắn sẽ làm ngài thật sự đoạn tử tuyệt tôn.”
Chính án Chu Kỷ nghe câu này, sự phẫn nộ khó khăn lắm mới áp chế trong lòng nhất thời dâng lên. Lý trí, ẩn nhẫn, đợi đến khi Nam tiên sinh tuyển cử kết thúc, tất cả đều quên hết. Đầy đầu là thảm trạng cái chết của con trai mình Chu Kỷ!
Không phải họ đến đây làm chuyện xấu, con trai hắn sao có thể gặp tai nạn như vậy?
Ngô Giác vốn muốn khuyên vài câu, nhưng thấy khuôn mặt chính án Chu Kỷ co giật, Ngô Giác biết bây giờ mình nói gì cũng vô dụng.
Mà một bên Triệu Mãn Duyên, sắc mặt giống Ngô Giác, vô cùng khó coi.
Mạc Phàm hắn đây không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Vốn chuyện có thể ôn hòa nhã nhặn giải quyết, Chu Kỷ này chỉ muốn che giấu chuyện hắn làm năm đó. Họ chỉ cần giả vờ không thấy, làm theo Chu Kỷ nói, thì chính án này cũng không đến nỗi ngọc đá cùng vỡ. Bây giờ thì hay rồi, Mạc Phàm hết chuyện để nói, còn mắng người khác đoạn tử tuyệt tôn. Đây là trước tiên muốn lão Triệu gia hắn đoạn tử tuyệt tôn a!
“Các ngươi ở đây bảo vệ!” Chính án Chu Kỷ cũng chưa hoàn toàn bị váng đầu, biết đối phương có hai người, mắng như vậy là dụ mình rời đi, vì lẽ đó nặng nề ra lệnh.
“Chính án bớt giận a, mục đích chuyến này của chúng ta là để Nam nghị viên thành công tuyển cử. Chúng ta ngủ đông thời gian dài như vậy, không phải là chờ đợi ngày này sao? Tuyệt đối không nên vì chuyện này mà gây ra phiền phức lớn hơn nữa. Chúng ta chỉ cần đảm bảo những người này năm ngày không rời đi tòa đảo này,” Ngô Giác vội vàng nói.
“Chết lại không phải con trai ngươi, cút ngay! Ta không thể không cho thằng nhóc kia trước tiên sống dở chết dở quỳ trước mặt ta xin tha!” Chính án Chu Kỷ nổi giận gầm lên, bước dài ra ngoài.
“Mấy vị, các ngươi cũng khuyên nhủ bạn bè của các ngươi, tính khí đừng nóng nảy thế. Chúng tôi có làm gì các vị đâu. Đơn giản là mời các vị ở thêm vài ngày. Chấp chính làm quan, ai chẳng có lúc quyết định sai lầm. Ta có thể đại diện Nam nghị viên đảm bảo, hắn sau khi tuyển cử thành công nhất định sẽ lập tức đến xử lý xong hòn đảo này,” Ngô Giác cũng sắp khóc. Sao lại gặp một đám người tính khí lớn như vậy? Thanh niên bây giờ sao vậy, xã hội một chút, khéo léo một chút không tốt sao?
“Hừ, Nam nghị viên, quả nhiên là hắn. Hai mươi năm trước hắn sẽ vì bảo vệ thanh danh và chính tích của mình, bỏ mặc mảnh Húc đảo này không thèm đếm xỉa. Hai mươi năm sau nếu hắn lên làm đại nghị viên, ai dám chắc hắn sẽ không làm trầm trọng thêm, gây họa một phương??” Đường Nguyệt lạnh lùng, nội tâm chính trực của nàng hiển nhiên không muốn lùi bước này!