» Q.1 – Chương 1842: Trùng vân bộc
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025
Khởi đầu, Mạc Phàm cho rằng chỉ có một đạo như thế, là hướng về phía chính mình trút xuống cùng mạnh bạo hạ xuống. Nhưng sau đó, hình ảnh nhìn thấy khiến cả người hắn run lên.
Màu trắng bộc hồng (thác nước lớn), vốn là như nước sông lớn trên trời chảy xiết bỗng nhiên từ vách núi đột nhiên rớt xuống. Mà loại bộc hồng màu trắng này dĩ nhiên một đạo tiếp theo một đạo, trong khoảnh khắc treo đầy toàn bộ bầu trời bán mờ mờ, như thể đem toàn bộ Húc đảo đều dội rót vào!
Mạc Phàm, so với Húc đảo, liền không bằng chỉ cây dừa nhỏ nhất. Cửu cửu Vân Hà thẳng hạ phi trùng vẫn lấy vị trí Mạc Phàm làm địa điểm chủ yếu gột rửa, khiến Mạc Phàm ngay cả ý nghĩ chạy trốn tránh né đều bị tách ra, chỉ có thể trừng lớn cặp mắt ấy, mặc cho dạ vân bộc hồng giội rửa hạ xuống!
Loại bộc hồng này đánh xuống, hoàn toàn không kém hơn một cái Thiên Binh Thần Tướng quyền thùy đại địa. Mạc Phàm còn vọng tưởng thông qua những bộc hồng chằng chịt bất nhất này tìm được một chút vị trí an bình, ai ngờ đại rừng dừa, dãy núi này thoáng qua bị tưới, bị nhấn chìm!
Mạc Phàm một thân bá đạo hỏa diễm lại một lần nữa bị tắt, phi thường cố hết sức tránh né khu vực bị đả kích mãnh liệt nhất. Cuối cùng, vẫn bị sóng cuồng cùng bọt nước đập lên, đánh nhập đến bên trong lăn lông lốc xuống sơn, chịu ảnh hưởng của lũ lớn.
Màu trắng hồng bộc kéo dài thời gian rất dài, dòng nước thậm chí suýt nữa lấp kín một số thung lũng gần đó. Ngay cả cơ sở thuần dưỡng cũng triệt để ngâm mình trong những hồng triều này.
“Cái tên này còn có thể lại biến thái một chút sao, muốn đem toàn bộ đảo cho chìm sao?” Triệu Mãn Duyên chạy trốn đến một nơi khá xa, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn mênh mông nước từ phía dưới mình ầm ầm chảy qua.
Thiên bộc skill này, Triệu Mãn Duyên cũng biết. Nhưng thiên bộc của hắn, so với điểu vương Tà Tinh, quả thực là như vòi nước nhỏ vặn ra so với đập chứa nước đê đập mở ngăn. Hắn cảm giác bây giờ những câu nói này của mình có lẽ không nhất định sẽ trở thành di ngôn, nhưng câu nói khiêu khích Đuối Ma tà điểu vương của Mạc Phàm lại có khả năng rất lớn trở thành những câu nói cuối cùng hắn để lại trên thế giới này.
“Các ngươi có nhìn thấy Mạc Phàm bị dòng nước cuốn trôi đến chỗ nào không?” Tương Thiểu Nhứ vội vàng hỏi.
“Hắn hình như lăn xuống dưới thung lũng rồi.” Linh Linh nói với ngữ khí không chút quan tâm.
“Nói chuyện với Đường Nguyệt lão sư một chút, bảo nàng đi xuống dưới thung lũng tìm thi thể. Chúng ta tranh thủ lúc trời chưa sáng nhanh chóng về nhà đi.” Triệu Mãn Duyên nói. Đồ đằng không tìm được, trái lại bị những sinh vật đặc dị này gây nguy hiểm đến tính mạng. Triệu Mãn Duyên cảm thấy đôi khi con người cũng không nên quá cứng nhắc, không phải chỉ là tu vi siêu giai sao, lần này không thành công còn có những con đường và cơ hội khác, không cần thiết phải quá tích cực với những loài chim này không mấy thân thiện.
“Nói muốn đến đây chính là ngươi, muốn đi trước cũng là ngươi. Ngươi người này có chút xương cốt được không?” Tương Thiểu Nhứ khinh thường nói với Triệu Mãn Duyên.
“Tên Mạc Phàm kia là con gián, hắn chắc chắn sẽ không sao. Nhưng không biết hắn bị như thế vọt một cái, còn có thể tiếp tục đánh với điểu vương Tà Tinh không.” Linh Linh nói.
“Tôi cảm thấy vẫn cần cho Tà Tinh một lần trị liệu tâm linh trận võng. Làm vậy cũng có thể suy yếu thực lực của hắn ở mức độ nhất định, nếu không vị tiểu huynh đệ kia không thể chiến thắng nó được.” Trần Thước lão Binh nói.
“Hiện tại cơ sở thuần dưỡng… Ồ, Ồ, cơ sở thuần dưỡng từ trong thủy triều nhô ra. Kiến trúc mười năm trước vẫn rất chắc chắn sao, ma pháp hệ thủy mạnh mẽ như vậy cũng không phá vỡ được.” Triệu Mãn Duyên nói.
Cơ sở thuần dưỡng xem như được xây dựng ở một vị trí có độ dốc. Theo những hồng triều hướng về thung lũng, chảy xuôi vào dãy núi có địa thế thấp hơn, những kiến trúc này từ từ lộ ra. Bên trong những thiết bị đều được bảo vệ nghiêm mật, Trần Thước biết chúng sẽ không bị hư hại.
“Vậy tranh thủ lúc Mục Bạch và Đường Nguyệt lão sư còn chịu nổi, chúng ta nhanh chóng cho Đuối Ma tà điểu vương thêm một lần trị liệu điện giật nữa!” Triệu Mãn Duyên nói.
Triệu Mãn Duyên, Linh Linh, Tương Thiểu Nhứ, Trần Thước bốn người nhanh chóng quay trở lại nơi cơ sở thuần dưỡng. Những dòng nước kia đều do ma pháp tạo thành, vì vậy rút đi cũng cực kỳ nhanh, và rất dễ dàng biến mất.
Bọn họ đang định lại vận chuyển thiết bị tâm linh võng trận thì đột nhiên nơi đường nối căn cứ xuất hiện một vài tiếng bước chân. Bọn họ đạp trên nước, phát ra âm thanh rất rõ ràng.
Tương Thiểu Nhứ lập tức cảnh giác hướng về đó nhìn tới, Triệu Mãn Duyên càng kinh ngạc!
Chuyện ma quái sao, sao trong cơ sở thuần dưỡng mười năm trước lại có tiếng bước chân của người khác? Đường Nguyệt và Mục Bạch hai người rõ ràng một người phụ trách một nửa bên xanh coban Đuối Ma tà điểu, hào quang pháp thuật của bọn họ còn đang lấp lánh kéo dài bên ngoài, không thể nào trở lại trong cơ sở thuần dưỡng này được.
“Ai!” Tương Thiểu Nhứ lạnh lùng chất vấn, trên mặt lộ vẻ cảnh giác.
Tiếng bước chân rất gần rồi, rất nhanh từ đường nối đi ra một vài người. Tuy quần áo không hoàn toàn giống nhau, nhưng đều có một tiêu chí rõ ràng có thể phân biệt thân phận.
Cầm đầu là một nam tử áo khoác khôi ngô, ánh mắt của hắn từ mấy người quét qua, vẻ mặt nghiêm túc và lãnh khốc như mặt nạ dán chặt. Hắn nói: “Ta là Chính án Thẩm Phán Hội Nam Hi sơn – Chu Kỷ!”
Trên thực tế, Tương Thiểu Nhứ đã biết thân phận của bọn họ, bởi vì phía sau người tự xưng là chính án này, còn có hai người họ đã gặp, lần lượt là Chu Mẫn và Lê Đông. Những người khác cũng đều có tiêu chí của Thẩm Phán Hội Nam Hi sơn.
“Hóa ra là người của Thẩm Phán Hội, vậy thì thật là quá tốt rồi, chúng tôi hiện đang cần sự giúp đỡ của các vị.” Trần Thước lão Binh nhất thời đại hỉ.
Theo Trần Thước, bên Mạc Phàm có chút không ổn rồi, nhiệm vụ đánh bại Đuối Ma tà điểu vương có thể để vị chính án này tiếp quản. Là người có chức quyền cao nhất trong Thẩm Phán Hội Nam Hi sơn, thực lực của hắn tuyệt đối sẽ không kém hơn một số nghị viên Ma Pháp sư.
“Các ngươi thực sự là không biết trời cao đất rộng, Húc đảo này có thể tùy tiện xông vào sao? Nếu làm tức giận những quái vật này, chúng bắt đầu công kích thành trấn gần đó, gây tổn thất và thương vong, mấy người các ngươi chịu trách nhiệm nổi sao!” Chu Kỷ lạnh rên một tiếng, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn với những người ở đây.
“Cái này, chúng tôi cũng chỉ muốn giải quyết cái mầm họa này.” Trần Thước lão Binh nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Phó chính án đâu?” Chu Kỷ chất vấn.
“Nàng ở đỉnh núi phía nam.”
“Nơi này trừ các ngươi ra còn có những người khác không?” Chu Kỷ lại hỏi.
“Chính án, trên núi phía bắc hình như còn có một vị Ma Pháp sư.” Lê Đông nói.
“Hẳn là tên gọi là Mạc Phàm.” Chu Mẫn nói.
Chính án Chu Kỷ ánh mắt vọng về phía núi phía nam, dường như đang tìm bóng dáng của Đường Nguyệt.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Trời đã sáng chưa?”
“Trời đã sáng.” Một tên thẩm phán đáp.
“Ừm, ta đi gọi Đường Nguyệt về. Mấy người các ngươi đi tìm tên ma pháp sư ở phía bắc kia về. Còn mấy người các ngươi, cứ ngoan ngoãn đợi ở đây. Ta người này ghét nhất là gây phiền phức cho ta. Các ngươi đã làm rồi, nếu có thêm lần thứ hai, ta sẽ không khách khí như vậy…” Chính án Chu Kỷ mặt không hề cảm xúc nói.