» Q.1 – Chương 1822: Căn cứ thuần dưỡng thất bại

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025

Nói xong câu đó, Mạc Phàm trực tiếp liền lên ôm. Đường Nguyệt hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng không có từ chối cái ôm đã lâu không gặp này.

Trên một cái bàn khác, Triệu Mãn Duyên nhìn thấy vị cực phẩm thành thục mỹ nữ kia liền như vậy đem sóng lớn ngực tiến vào lồng ngực Mạc Phàm, liền như vậy dễ dàng bị Mạc Phàm chiếm được tiện nghi, cả người hắn cũng không tốt rồi! Mạc Phàm chó tệ này, lúc nào tán gái có thể đạt đến loại cảnh giới vượt qua chính mình rồi!

“Ngươi tại sao lại ở đây?” Đường Nguyệt tương đối kinh ngạc.

Sau khi nàng được chuyển công tác đến Nam Hi sơn, rất ít khi có thể nhìn thấy Mạc Phàm. Thỉnh thoảng có một vài cuộc điện thoại liên lạc đều nói muốn tụ tập một lần, nhưng thật giống mỗi người đều không có thời gian nào.

Đường Nguyệt mấy năm gần đây rất bận. Nam Hi sơn phức tạp hơn Bắc Vũ sơn nhiều lắm. Đường Trung, hội trưởng Linh Ẩn Thẩm Phán Hội, rất nhiều lúc không thể đối với Nam Hi sơn phát hiệu lệnh. Linh Ẩn Thẩm Phán Hội nếu là tổng Thẩm Phán Hội, tự nhiên không cho phép loại Thẩm Phán Hội cô lập xưng vương này tồn tại, liền để Đường Nguyệt tới đó, miễn cho cái này Nam Hi sơn Thẩm Phán Hội cùng tổ chức càng chạy càng xa.

Chu Mẫn (nam) chính là con trai của Nam Hi sơn chu kỷ phán trường. Đường Nguyệt đối với pháp hai đời này là tương đối phiền chán. Tu vi của hắn thuần túy là dựa vào nguồn tài nguyên khổng lồ xây dựng nên, mà những tài nguyên này khẳng định đến từ Thẩm Phán Hội. Tài nguyên của Thẩm Phán Hội vốn dĩ nghiêm ngặt phân phối cho những thẩm phán viên, kiến tập thẩm phán viên có tài cán, có tiềm năng. Người như Chu Mẫn (nam) thật sự không xứng!

“Ta chỉ là đi qua nơi này, đói bụng nên vào ăn phần cơm, không ngờ Đường Nguyệt lão sư ngươi lại ở đây làm công.” Mạc Phàm nói.

Có người ngoài ở, Mạc Phàm không nói ra chuyện đồ đằng. Nhưng có thể ở đây nhìn thấy Đường Nguyệt, Mạc Phàm thật cảm thấy có vài phần khó tin, cảm giác giống như ở một thành phố xa lạ nào đó tình cờ gặp lại mối tình đầu. Cái duyên phận này không ngủ một giấc đều xin lỗi trời đã hết sức sắp xếp.

“Ừm, gặp phải chút phiền phức. Những người kia là bạn ngươi… À, Tiểu Linh Linh cũng ở!” Đường Nguyệt quay đầu lại, thoáng nhìn liền phát hiện Linh Linh.

“Đường Nguyệt tỷ tỷ.” Linh Linh giòn giòn kêu một tiếng, trên khuôn mặt Tiểu la lỵ lão khí hoành thu (như ông cụ non) hiếm thấy có nụ cười.

Lãnh Thanh và Đường Nguyệt vẫn luôn là bạn thân. Linh Linh không có việc gì cũng sẽ chạy đến Hàng Châu Thẩm Phán Hội.

“Sắp thành đại mỹ nữ rồi.” Đường Nguyệt đi tới bên cạnh Linh Linh, liền bẹp hôn một cái lên má Linh Linh đang bĩu môi.

“Đường Nguyệt tỷ tỷ, đừng như vậy, ta lại không phải trẻ con.” Linh Linh nhất thời mặt đỏ lúng túng.

Ngồi cạnh đó, Triệu Mãn Duyên nhìn thấy cặp môi đỏ liệt diễm kia hôn tới, không nhịn được bưng chén lên uống một ngụm nước, mi mắt thuận thế rủ xuống, nhưng con ngươi lại hướng về Đường Nguyệt **** phiêu đi. Thật lớn, thật tròn, thật tốt, thật là đồ sộ!

Mạc Phàm giới thiệu Đường Nguyệt về Tương Thiểu Nhứ và Triệu sắc quỷ. Đường Nguyệt cười cười, tỏ ý biết hai người họ. Dù sao đều là thành viên học phủ, đã từng lập công cho quốc gia. Đương nhiên, Triệu Mãn Duyên có một chút khó phân biệt. Để không bị người của Triệu thị phát hiện mình còn sống sót, Triệu Mãn Duyên đã tiến hành một chút thay đổi dung mạo kiểu Hàn điều!

“Vị này là trợ thủ của ta, Lê Đông. Cái tên này là thực tập sinh, Chu Mẫn.” Đường Nguyệt nói.

“Chào các vị, ta là Lê Đông thuộc đại Lê thế gia, đương nhiệm Nam Hi sơn phán trường hữu trợ. Vừa nãy ta nghe thuộc hạ kiểm tra miệng báo cáo nói có mấy vị Ma Pháp sư tiến vào Vọng Quy thành trấn, chắc là các vị nhỉ.” Lê Đông biểu thị sự hữu hảo.

“Đúng đấy, Mạc Phàm là một cái đánh rắm tinh. Vừa nghe nơi nào xảy ra chuyện gì, hắn liền thích xuyên tới đó.” Tương Thiểu Nhứ khinh bỉ liếc nhìn Mạc Phàm.

Mạc Phàm sờ sờ mũi, nói: “Ta có sao?”

Linh Linh, Triệu Mãn Duyên đồng thời gật đầu.

“Ta cái này gọi là thợ săn khứu giác, hết cách rồi. Thợ săn sợ nhất là không có sự tình phát sinh. Không có chuyện phát sinh sẽ không có việc làm. Linh Linh, đúng không.” Mạc Phàm nói.

Linh Linh gật đầu. Lời này không sai. Rất nhiều thợ săn đều như vậy. Chỗ nào có người của Thẩm Phán Hội liền lập tức xuyên tới đó. Tám chín phần mười sẽ có một vài treo thưởng phong phú có thể nhận được trước tiên.

“Vọng Quy trấn này thế nào?” Mạc Phàm hỏi Đường Nguyệt.

“Gần đây nơi này xuất hiện một loại sinh vật có độc rất kỳ quái, có khoảng một trăm người phát bệnh. Tạm thời không tìm được cách chữa trị và giải độc gì. Trưởng trấn liền báo cáo chuyện này lên Ma Pháp Hiệp Hội. Bên Ma Pháp Hiệp Hội sau khi khảo sát, quyết định để Thẩm Phán Hội chúng ta tới xử lý.” Đường Nguyệt giải thích.

“Loại độc có thể truyền bá rất đáng sợ. Xử lý không tốt dễ dàng biến thành ôn độc dịch bệnh.” Linh Linh nói.

“Đúng đấy. Bên Ma Pháp Hiệp Hội cũng lo lắng sẽ diễn biến thành ôn độc dịch bệnh. Lần đó dịch bệnh ở Hàng Châu khiến tất cả tổ chức chúng ta đều vô cùng mẫn cảm về vấn đề này.” Đường Nguyệt nói.

“Đã tìm được sinh vật có độc kia chưa? Thường thì tìm được độc nguyên, sự việc liền giải quyết hơn nửa.” Mạc Phàm nói.

“Ha ha, vốn dĩ chiều nay có cơ hội bắt được, nhưng bị một tên ngu ngốc nào đó làm sai lầm mà chạy mất.” Đường Nguyệt nói.

Mạc Phàm liếc nhìn gã tên Chu Mẫn, có thể thấy đây là một người khá tự phụ.

Tính khí của Đường Nguyệt lão sư vẫn luôn rất tốt, đối với học sinh cũng đặc biệt kiên nhẫn. Có thể khiến nàng như bây giờ, oán niệm trước sau chưa tiêu, có thể thấy tên Chu Mẫn này làm nàng phiền chán đến cực điểm.

“Cần giúp một tay không?” Mạc Phàm hỏi.

Triệu Mãn Duyên nghe câu này của Mạc Phàm, lập tức khinh thường ra mặt. Không phải nói đã thỏa thuận tìm đồ đằng cho mình sao, tại sao lại nửa đường đi giúp đỡ cô giáo xinh đẹp.

“Thẩm Phán Hội chúng ta làm việc, sao còn cần các người, những người ngoại lai này xử lý?” Chu Mẫn cuối cùng cũng tìm được một điểm để nói chuyện, lời lẽ vô tình. Thẩm Phán Hội làm việc rất nhiều lúc đều là cơ mật. Đường Nguyệt tùy tiện như vậy nói cho người khác, trong mắt Chu Mẫn là không thỏa đáng.

“Đừng để ý đến hắn.” Đường Nguyệt một câu nói trực tiếp bỏ qua Chu Mẫn.

Chu Mẫn tức đến nỗi mặt sắp biến thành cái đĩa thức ăn trên bàn.

“Linh Linh, vừa vặn giúp chị tìm một chút độc vật đó. Chắc là không mất nhiều thời gian đâu.” Đường Nguyệt nói.

“Ừm.”

Ăn tối xong, Đường Nguyệt tìm một phòng trà gần Quy Hồ. Lần này nàng không dẫn theo hai người thủ hạ, như vậy nàng có thể kể chuyện đã xảy ra cho Linh Linh. Linh Linh và Mạc Phàm là Thất Tinh cấp thợ săn đại sư. Thẩm Phán Hội dù sao cũng là tổ chức chính thức, họ trong việc đối phó một vài chứng bệnh nan y ở địa phương thường sẽ gặp khó khăn. Ngược lại, những thợ săn từng trải, kiến thức rộng rãi đi khắp nơi, trong việc giải quyết chuyện như vậy lại rất có nghề.

“Đường Nguyệt tỷ tỷ, chị nói loại sinh vật có độc kia có thể ẩn nấp trong một cái hang động nào đó ở Húc đảo?” Linh Linh hỏi.

“Ừm, Húc đảo khoảng hai mươi năm trước được một vị phú hào quốc tế mua lại, sau đó dùng làm căn cứ thuần dưỡng Vô Vũ Điểu. Vốn dĩ cung cấp cho những đội lính đánh thuê quốc tế làm thú cưỡi, nhưng kế hoạch thuần dưỡng của hắn hình như thất bại. Khoảng mười năm trước liền phá sản. Chính phủ bên ta lúc đó cũng không tiếp nhận quản lý, căn cứ nuôi trồng Vô Vũ Điểu đó đã biến thành một vùng đất bỏ hoang. Còn những Vô Vũ Điểu không người quản thúc dần dần biến thành yêu ma hoang dại. Đến bây giờ Húc đảo gần như trở thành một cái đảo yêu ma. Chúng ta cũng muốn tiến vào Húc đảo bắt độc vật kia, nhưng ý thức lãnh thổ của Vô Vũ Điểu cực kỳ mạnh…”

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 3839: Đại cữu nương?

Q.1 – Chương 1882: Tập kết điểm

Chương 3838: Lừa đảo một cái