» Q.1 – Chương 1816: Mang tới cái cáng cứu thương?
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025
Thay đổi quần áo xong, Mục Ninh Tuyết lúc chiến đấu cũng khá là yêu thích mặc trang phục tối màu làm chủ. Thược Vũ cùng nàng cùng đi tới đại đấu trường. Vốn dĩ, nàng cũng được coi là tướng mạo xuất chúng, mỗi lần cùng Mục Ninh Tuyết đứng chung một chỗ, đều có một cảm giác bản thân như là một người bình thường nhỏ bé. Đặc biệt là khi Mục Ninh Tuyết thay một loại trang phục khác, tư thái tựa như nữ thần của nàng khiến nàng có thể toát ra bất kỳ loại khí chất nào: hào hoa phú quý, kinh diễm tiểu thư công chúa cũng được, mị lực bắn ra bốn phía vận động nữ tính cũng tốt… Phỏng chừng ngay cả phụ nữ nhìn cũng sẽ mê, đương nhiên khả năng nhiều hơn là đố kỵ.
“Tại sao có thể có ma pháp khí tức??” Đi không được vài bước, Mục Ninh Tuyết đột nhiên nhìn thấy bên trong đại đấu trường có một ít gợn sóng.
“Có khả năng là tên kia đang luyện tay một chút đi.” Thược Vũ nói.
“Không giống, sóng năng lượng rất mạnh.” Mục Ninh Tuyết nói.
Hai người tiếp tục hướng về bên trong đại đấu trường đi đến. Lúc này vừa vặn gặp được Bạch Hồng Phi ở lối vào.
Bạch Hồng Phi tựa hồ cũng bị ma pháp chấn động hấp dẫn đến đây. Mục Ninh Tuyết thấy hắn cũng là vẻ mặt mờ mịt, nên cũng không hỏi dò gì.
Đi vào bên trong đại đấu trường, đã có mấy gia thần trẻ tuổi của Phàm Tuyết sơn ở đó. Bọn họ đang xuyên qua đại đấu trường còn ngập khói thuốc súng chưa tan, khiêng một người bị trọng thương bên trong đấu trường ra.
“Cái tên Hà Diệu hung hăng ngông cuồng này, dám làm bị thương người của Phàm Tuyết sơn chúng ta. Chỉ là để hắn chờ ở đây một lát thôi, hắn đã quá đáng như vậy!” Bạch Hồng Phi tức giận mắng.
Trong không khí tràn ngập một ít bụi bặm băng sương, chúng dần dần bay xuống đất. Lúc này mọi người mới chú ý tới, bên trong còn có một người khác đứng ở đấu trường. Hắn thân mặc một bộ chiến đấu phục màu trắng cùng quần thể thao dung màu lam lạnh, dáng người kiên cường, khí thế như sông băng.
“Mấy người các ngươi khiêng cái phế vật này xuống đi, nói cho những kẻ ăn no rửng mỡ lên khiêu chiến, nếu như còn có thêm người dám xông vào Phàm Tuyết sơn, kết cục của tên này là nhẹ nhất!” Mục Bạch lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm liếc mắt nhìn Hà Diệu nữa, thu lại bụi bặm băng sương của mình.
Hà Diệu rất nhiều vị trí then chốt đều bị thương. Hắn trừng cặp mắt đầy tia máu kia, trên mặt ngoài tức giận ra, càng nhiều là khó có thể tin!
Thua, mình dám thua!
Toàn bộ Phàm Tuyết sơn, hắn Hà Diệu chưa chắc đã để vào mắt, chỉ có Mục Ninh Tuyết đáng giá cùng hắn một trận chiến. Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Phàm Tuyết sơn tùy tiện nhảy ra một người đến kéo dài thời gian, thực lực dám khủng bố đến trình độ này!
Cảm giác ngột ngạt, toàn bộ quá trình chiến đấu, Hà Diệu đều có một loại cảm giác bị triệt để áp chế gian khổ. Quay đầu lại căn bản không chống đỡ được bao lâu liền bị đâm nặng. Phóng tầm mắt toàn quốc, thanh niên có thể tranh tài với hắn Hà Diệu cũng không có bao nhiêu, huống hồ lại như trước mắt người này tuổi còn nhỏ hơn mình vài tuổi…
“Mục… Mục Bạch!” Hà Diệu đang bị người mang ra đại đấu trường thì, vẫn còn nhớ cái tên này. Tại sao xưa nay chưa từng nghe nói!
Thược Vũ, Bạch Hồng Phi, Mục Ninh Tuyết cùng với Mục Lâm Sinh, Mục Trác Vân sau đó tới, lúc này đứng ngây ra ở nơi này của đại đấu trường, nửa ngày không phục hồi tinh thần lại.
Mục Bạch xoay người, lúc này mới phát hiện mọi người đều ở đó, liền mở miệng nói với Mục Trác Vân: “Lâm Sinh thúc thúc, Phàm Tuyết sơn chúng ta đề phòng hình như có một chút lơi lỏng à. Mặc dù nói người này có như vậy mấy phần thực lực, nhưng không đến nỗi để hắn xông tới nơi này.”
“Có… có mấy phần thực lực.” Mục Lâm Sinh bặm một chút miệng, thật sự bắt đầu hoài nghi người bị khiêng đi kia có phải là Hà Diệu hay không.
“Mục Bạch, ngươi bế quan kết thúc rồi à?” Mục Ninh Tuyết hỏi.
“Đúng thế, vốn định tới đây luyện tập một chút, nào ngờ gặp phải một kẻ không có mắt như vậy.” Mục Bạch trả lời.
“Mục Bạch, ngươi biết người ngươi vừa đánh trọng thương kia là ai không??” Bạch Hồng Phi nói.
“Người này rất đặc biệt sao?” Mục Bạch liếc mắt một cái Hà Diệu vẫn còn trên cáng cứu thương.
“Có chút đặc biệt, bởi vì hắn ngày hôm qua vừa giành được vị trí đứng đầu giải thi đấu thanh niên tuyển chọn của khu căn cứ Phi Điểu chúng ta.” Bạch Hồng Phi nói.
“À, chẳng trách còn có chút tiểu năng lực.” Mục Bạch nói.
“…”
Mọi người nhất thời không nói nên lời.
Tuy nhiên, trong lòng bọn họ lại là một dạng sóng lớn không ngớt.
Lúc đó Mục Bạch đến Phàm Tuyết sơn, mọi người đều rất hoan nghênh, đó dù sao cũng là người nhà mình a.
Ai biết Mục Bạch thực lực khủng bố như vậy. Mục Ninh Tuyết chỉ mới thay quần áo thôi, đúng là chậm trễ khoảng mười phút, nhưng Mục Bạch đã xử lý xong người kia rồi.
“Mục Bạch, ngươi làm vậy không tốt lắm. Chủ yếu là người này tới khiêu chiến Mục Ninh Tuyết, hơn nữa còn khiêu khích trên trận chung kết tuyển chọn…” Bạch Hồng Phi nói.
“Hắn thực sự là tới khiêu chiến, các ngươi dẫn vào à?” Mục Bạch kinh ngạc nói.
“Đúng thế.” Bạch Hồng Phi nói.
“À, ta trừng trị hắn, chủ yếu là vì hắn sỉ nhục Phàm Tuyết sơn.” Mục Bạch nói.
“Quên đi, chuyện này cứ như vậy đi. Lúc đó ta đồng ý cũng là Phàm Tuyết sơn ứng chiến, không phải bản thân ta. Mục Bạch đánh bại hắn cũng không có gì không tốt.” Mục Ninh Tuyết nói.
Sự việc đã như vậy, Mục Ninh Tuyết còn có thể làm thế nào.
Thực lực của Mục Bạch, Mục Ninh Tuyết đúng là biết một chút. Trước khi Mục Bạch bế quan hai người còn có luận bàn qua, vì vậy cũng có thể đại khái phán đoán thực lực của Hà Diệu.
“Vậy… vậy bên dưới có nhiều người chờ kết quả như vậy, chúng ta làm sao bàn giao??” Mục Lâm Sinh có chút đau đầu nói.
“Sự thật thế nào thì nói thế đó.” Mục Ninh Tuyết nói.
…
…
Dưới trang viên Phàm Tuyết sơn, người tụ tập ở đây càng ngày càng nhiều, thậm chí có mấy người còn chuẩn bị một ít rượu, thừa dịp thời tiết đẹp, phong cảnh dưới núi tú lệ, ngay tại chỗ nấu cơm dã ngoại hưởng lạc.
“Chắc hẳn sắp bắt đầu rồi đi, người ở phía trên có mang tin tức xuống không?” Chung Lập đang ngồi trên mặt đất nói.
“Ai, phải biết Mạc Phàm chính là chủ nhân của cái Phàm Tuyết sơn này. Lúc trước nên để hắn đưa chúng ta lên thuyền. Trước đây ta nghe rất nhiều người đều đang bàn luận về Phàm Tuyết sơn, nói Phàm Tuyết sơn chỉ là một cái nơi chim không thèm ị, mà yêu cầu chọn người lại đặc biệt nghiêm ngặt, không khác gì những đại thế gia kia, không nhân ái gì cả. Nào biết mấy năm qua Phàm Tuyết sơn lập tức biến thành bộ dạng hiện tại, quốc nội có tiền đồ nhất, hiện tại cắm đầu cũng không vào được. Ta nói Cố Doanh đại tỷ, lúc đó ngươi nên quyết đoán đưa tặng chút, đưa mình đến trước giường người ta, tiểu đội Nhạc Phong chúng ta liền có thể ở đây kiếm được một chức vị, nào giống như bây giờ ăn gió nằm sương.” Tạ Hào ở đó nói không ngừng.
“Ngươi thật sự coi lão nương là rau cải trắng sao, muốn bán bản thân ngươi sao không đi bán. Hơn nữa, ta muốn bán, người ta có để ý sao. Giải thi đấu thanh niên tuyển chọn ngươi không đến xem sao, cái Mục Ninh Tuyết kia đẹp đẽ như yêu nghiệt, ta ở trước mặt người ta chỉ là một phụ nữ quê mùa!” Cố Doanh tức giận mắng.
“Được rồi, chúng ta vẫn tiếp tục tụ tập xem náo nhiệt đi. Nói đến, các ngươi thấy Hà Diệu mạnh hơn hay Mục Ninh Tuyết mạnh hơn a? Nói chung, theo ta thấy cái Hà Diệu kia so với Mạc Phàm chỉ là chênh lệch không chỉ một cấp bậc thôi.” Tạ Hào nói.
“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, ngươi xem có người của Phàm Tuyết sơn xuống báo tin tức.” Chung Lập đẩy đám người ra, liếc mắt liền thấy người trên sơn đạo.
“Kỳ quái, sao lại khiêng cái cáng cứu thương??”