» Q.1 – Chương 1805: Hồng y giáo chủ Tu La

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025

Núi Anpơ cao hơn mặt biển Thánh Tuyết Sơn.
Trong núi tuyết giống như một tòa tuyết nguyệt đầm, mấy chục tòa kiến trúc kiểu Âu cổ, trong tuyết lớn lông ngỗng, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, phân bố tỉ mỉ, trang nghiêm tĩnh mịch.
Buổi tối tuyết lớn kéo dài, mấy người hầu đánh cổ đèn, đạp trên tuyết dày, sau khi để hết thảy cung điện không nhiễm một hạt bụi, họ hoàn thành chức trách một ngày, lần lượt trở lại phòng nhỏ ấm áp của mình, đốt bếp lò, thoải mái ngủ một giấc.
Sau khi những lão bộc này ngủ, toàn bộ Thánh Tài Viện liền giống như chìm vào giấc ngủ, ngay cả nhân viên tuần tra cũng không có, vì từ trước đến nay chưa có mấy người dám lỗ mãng ở đây. Thánh Tài Viện chính là một cung điện chí tôn, phía trên năm lục địa của Hiệp Hội Ma Pháp!
“Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!”
Sau khi chuông tuyết gõ qua, trên mặt tuyết truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm. Không ít Thánh Tài Pháp Sư đều nghe thấy, nhưng họ không quá để ý. Đều sẽ có một hai lão bộc chân tay chậm chạp vứt bừa bãi, không cần vì chuyện đó mà quấy rầy giấc mộng đẹp của mình.
Địa lao Thánh Tài Viện nằm ở vị trí hướng về phía mặt trời lặn. Tiếng bước chân đến đây thì dừng lại…
Nơi sâu nhất của địa lao, có một gian nhà tù bị phong ấn bởi bảy lớp cấm chế. Bên trong không có điện, vài ngọn đèn sáng, nhưng ánh sáng tối tăm không đủ chiếu sáng mấy chỗ, toàn bộ phòng giam vẫn bị bóng tối bao phủ.
Trên lối đi dài không có gì, trống trải chỉ có những tảng đá cũ kỹ.
Cuối lối đi, chính là căn phòng bị phong bảy cấm chế. Giữa những cọc gỗ to bằng cánh tay, cách nhau không quá bảy, tám cm, tạo thành một cánh cửa nhà lao đơn giản. Nhưng dù đơn sơ như vậy, chưa từng có ai trốn thoát khỏi đây.
“Ai ở bên kia!” Trong phòng giam, một giọng nói nghe khá lanh lảnh vang lên.
“Cộc! Cộc! Cộc!” Gót giày có quy luật rơi trên đá lát nền, một thân ảnh vóc người hơi cao gầy chậm rãi đi theo đường nối dài đến cửa phòng lao.
Ngọn đèn không cách nào chiếu rõ dáng vẻ nàng. Thiếu niên ngồi trong phòng giam, bắt đầu nói chuyện có chút đứng ngồi không yên. Hắn dường như nhận ra người đang đến, nhưng làm sao nàng có thể xuất hiện ở đây? Đây là Thánh Tài Viện, là địa lao của Thánh Tài Viện! Hiện tại, mọi Pháp Sư trên thế giới đều có một lý tưởng, đó là ném người trước mắt này vào trong địa lao này.
Có thể bản thân nàng lại đến, cứ như vậy đi bộ nhàn nhã. Ngay cả Lãnh Tước giờ khắc này cũng muốn hô to một tiếng, nói cho những Pháp Sư Thánh Tài đang ngủ say kia biết, Hồng Y Giáo Chủ đáng sợ nhất đang ở ngay địa bàn của các ngươi, mau mau lên mang người tới bắt a!
“Không hoan nghênh?” Người phụ nữ đi đôi giày cao gót tiện tay nắm lấy chiếc ghế thẩm vấn đơn sơ bên cạnh, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, thân thể hơi dựa về phía sau, mang theo vài phần lười biếng.
“Ta không biết ngươi là tới cứu ta ra ngoài. Thủ hạ của ngươi đã giết chết người phụ nữ ta yêu nhất!” Lãnh Tước có chút tức giận nói.
“Lam Biên Bức là môn sinh khá đắc ý của ta.” Tát Lãng nói.
“Ngươi làm sao vào được đây? Đây là Thánh Tài Viện!” Lãnh Tước rốt cuộc không nhịn được chất vấn.
Lãnh Tước trong lòng kỳ thực có một chút hi vọng. Nếu vị Hồng Y Giáo Chủ trước mắt này có thể như u linh tiến vào địa lao Thánh Tài Viện, điều này có nghĩa là nàng rất có khả năng đưa mình ra khỏi đây!
“Thị nữ bên cạnh Hách Casa là người của ta. Do vận may run rủi, người của Thánh Tài Viện đã đưa nàng ở lại chỗ này.” Tát Lãng nói.
“Hừ, lá gan của ngươi thật không phải bình thường lớn.” Lãnh Tước nói.
“Giáo Hoàng là ai?” Tát Lãng hỏi.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết sao?” Lãnh Tước nở nụ cười.
“Làm điều kiện, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.” Tát Lãng dường như đã chuẩn bị kỹ câu nói này.
Mắt Lãnh Tước lại một lần nữa sáng lên!
Quả nhiên, Tát Lãng có năng lực này.
Trong địa lao Thánh Tài Viện này, mỗi ngày bị những lão pháp sư thẩm vấn đến nỗi răng sắp rụng hết. Lãnh Tước cảm giác mình sắp điên rồi, hoặc là để hắn chết, hoặc là để hắn rời khỏi nơi này!
“Ngươi thật sự có thể đưa ta ra khỏi đây?” Lãnh Tước có chút kích động nói.
“Ta cần tên Giáo Hoàng.” Tát Lãng lặp lại.
“Ta không biết tên của hắn, nhưng ta có cách để ngươi biết. Bây giờ ngươi hãy cứu ta ra ngoài, ta sẽ nói cho ngươi biết. Tát Lãng, nếu ngươi thực sự muốn biết Giáo Hoàng là ai, nhất định phải dốc hết sức cứu ta ra ngoài. Trong số các Hồng Y Giáo Chủ, chỉ có ta mới có thể cho ngươi biết bộ mặt thật của hắn!” Lãnh Tước nói.
Tát Lãng cười cười nói: “Ta biết, bằng không ta sẽ không tới. Chờ thêm mấy ngày đi, ngươi sẽ gặp lại ánh mặt trời.”


Đĩnh Thành, mang theo những viên nát tan tinh có chút thần kỳ kia, Mạc Phàm cùng các thành viên học tập hội cùng trở về Minh Châu Học Phủ.
Vừa trở về ký túc xá của mình, Mạc Phàm đang định mang nát tan tinh đi nghiên cứu hiệu quả một phen, đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
Mạc Phàm đi mở cửa, phát hiện là Triệu Mãn Duyên.
“Ngươi đợt này chết đi đâu rồi!” Triệu Mãn Duyên phẫn nộ chất vấn.
“Một lời khó nói hết, làm sao?” Mạc Phàm hỏi.
“Đại sự, trên quốc tế có đại sự phát sinh, ngươi không biết sao!” Triệu Mãn Duyên lớn tiếng nói.
“Ồ ồ, ta ở rừng sâu núi thẳm, phát sinh đại sự gì? Sẽ không phải là nơi nào có thêm vị Cấm Chú Pháp Sư, hoặc là Cấm Chú Pháp Sư nào quy thiên? Nguyện thiên đường không có thống khổ.” Mạc Phàm nhướng mày nói.
“Oa, ngươi lại thật sự không biết! Là Hồng Y Giáo Chủ, Hồng Y Giáo Chủ bị bắt rồi.” Triệu Mãn Duyên nói.
“Tát Lãng??” Mạc Phàm cả người vì thế rung lên!
“Không phải Tát Lãng, là một vị Hồng Y Giáo Chủ ở Nam Mỹ châu, bị Thánh Tài Pháp Sư bắt ở Brazil, đã áp giải đến Thánh Tài Viện. Mạc Phàm, xem ra ngươi thực sự lập đại công a!” Triệu Mãn Duyên nói.
“Ta? Liên quan gì tới ta? Ta chỉ bắt được Lãnh Tước, cái Hồng Y Giáo Chủ Brazil kia có liên quan gì tới ta??” Mạc Phàm không hiểu được nói.
“Ngươi ngốc sao? Ngươi tự nghĩ xem bao nhiêu năm trước, Thánh Tài Viện đều chưa bắt được thành viên cấp Hồng Y Giáo Chủ của Hắc Giáo Đình. Nhưng ngươi đưa Lãnh Tước vào, mới bao lâu, lại bắt được một cái. Khẳng định là người của Thánh Tài Viện đã moi được tin tức cực kỳ quý giá từ tên Lãnh Tước kia, mới khóa chặt được vị Hồng Y Giáo Chủ Brazil đó a. Ngươi không biết, Hồng Y Giáo Chủ Brazil này cũng là một tên đại biến thái, rừng mưa bị nguyền rủa nổi tiếng ở Brazil chính là kiệt tác của hắn!” Triệu Mãn Duyên nói.
“Rừng mưa bị nguyền rủa, hình như chúng ta đến Brazil lúc đó có nghe nói qua, đó không phải là một khu rừng mê giới sao??” Mạc Phàm hỏi.
“À a, đại khái là khoảng mười ba năm trước, trong rừng rậm Amazon có một bộ tộc khá sớm, gọi là Mật Khải Nhân. Do kết giới an toàn bị yêu ma Amazon áp súc, những tộc Mật Khải Nhân này theo yêu cầu của chính phủ bắt đầu di chuyển về phía hạ du sông. Coi như là một lần di chuyển quy mô lớn của nhân viên rừng mưa Brazil. Nhưng họ trên đường qua một mảnh rừng mưa rậm rạp, gặp phải một Pháp Sư nguyền rủa đã bày xuống một trận ma ngục nguyền rủa. Toàn bộ những người di chuyển bị vây chết trong mảnh rừng mưa đó… Từ đó sau khi, Hồng Y Giáo Chủ Tu La nổi tiếng xấu ở Nam Mỹ. Cho đến hiện tại đến mảnh rừng mưa đó, những linh hồn thống khổ vẫn còn. Dù qua ba mươi năm nữa cũng sẽ không tan đi.”

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1890: Vượt biển cầu lớn nguy hiểm

Chương 3850: Lại lần nữa đi

Q.1 – Chương 1889: Dưới nước dị động