» Q.1 – Chương 1772: Bùn nhúc nhích
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025
Thổ hệ Tinh đồ, đối với Mạc Phàm mà nói, cũng không tính quá khó. Yên lặng tu luyện mấy ngày, thuận lợi lắm là có thể hoàn chỉnh phóng thích ma pháp. Vì thế, Mạc Phàm cũng không lo lắng những chuyện không đâu, một lòng đắm chìm vào thế giới màu vàng nâu của mình! Thời gian trôi qua rất nhanh, vừa nghĩ tới lại có thể thêm một kỹ năng mạnh mẽ, Mạc Phàm có thể không ăn không tắm.
“Tùng tùng tùng!”
Bỗng nhiên, vài tiếng gõ cửa tầng tầng vang lên. Mạc Phàm có chút không kiên nhẫn, bởi vì hắn còn thiếu mấy viên Tinh tử là có thể hoàn thành toàn bộ Tinh đồ. Chỉ cần cho hắn thêm nửa ngày củng cố, về cơ bản là vận dụng như thường.
“Chuyện gì?” Mạc Phàm nghĩ mình vẫn là thành viên hội học tập, cuối cùng vẫn đáp một tiếng, dù sao mình đã biến mất hai ngày.
“Phạm Mặc, ngươi ở trong phòng? Ngươi không có việc gì chứ?” Giọng Lâm Thất Huy lo âu vang lên.
Mạc Phàm đứng lên, đi tới cửa.
Mở cửa, liền nhìn thấy Lâm Thất Huy vội vàng cuống cuồng, trong đôi mắt lóe lên vài phần bất an. Nhìn thấy Mạc Phàm bình yên vô sự, hắn ngược lại thở ra một hơi.
“Sao thế?” Mạc Phàm dò hỏi.
“Có người mất tích, trong hội học tập của chúng ta.” Lâm Thất Huy nói.
“Mất tích? Ý gì?” Mạc Phàm hỏi.
“Sáng sớm hôm nay chúng ta hẹn nhau đi Đình Sơn rèn luyện, dù sao triển khai cũng rất quan trọng. Trừ ngươi ra, những người khác đều tới. Chúng ta gặp phải một vài yêu ma, mọi người vừa lúc bị chúng ngăn cách ra. Để tránh nguy hiểm không cần thiết, chúng ta quyết định tạm thời tách ra, sau đó hội hợp dưới chân núi. Nào ngờ vẫn đợi đến chạng vạng, cũng không thấy người của tổ khác.” Lâm Thất Huy kể.
“Có máy truyền tin không?” Mạc Phàm hỏi.
“Không cách nào sử dụng, thiết bị gây nhiễu ở Đình Sơn rất mạnh.” Lâm Thất Huy nói.
“À, mất tích có những ai? Đúng rồi, Đào Tĩnh đâu?” Mạc Phàm hỏi.
Lâm Thất Huy bỗng nhiên không nói lời nào.
“Đào Tĩnh ở tổ mất tích?” Mạc Phàm cau mày hỏi.
“Ừm, là ta không tổ chức tốt mọi người. Ta đã xin Ma Pháp Hiệp Hội hỗ trợ, nhưng Ma Pháp Hiệp Hội nói thời gian họ mất tích vẫn chưa đủ để cứu viện. Ta lo họ có nguy hiểm gì.” Lâm Thất Huy nói.
Đúng lúc hai người nói chuyện, Chu Đông Hạo đi tới. Hắn liếc mắt nhìn Lâm Thất Huy và Mạc Phàm, rất không kiên nhẫn nói: “Học trưởng, ngươi nói với hắn những chuyện này có ích gì? Hắn ngay cả rèn luyện dã ngoại cũng nhát gan không tham gia. Chúng ta vẫn nên dành thời gian lên núi một chuyến đi.”
“Phạm Mặc bạn học rất lợi hại, có hắn ở chúng ta an toàn càng có bảo đảm.” Lâm Thất Huy nói.
Lâm Thất Huy kỳ thực chỉ cảm thấy thêm một người là thêm một phần sức mạnh. Mạc Phàm rốt cuộc lợi hại hay không, trong mắt hắn, lúc đó Mạc Phàm vẫn bị nham thạch quái nhân đuổi theo chạy, nhiều lắm là hấp dẫn một chút sự chú ý.
“Ta đi với các ngươi thôi.” Mạc Phàm nói.
Không cách nào, cứu vớt nữ tử vẫn luôn là sứ mệnh thần thánh nhất không phá của mình. Đào Tĩnh, một cô gái điềm tĩnh ôn nhu như vậy, nếu trên núi xảy ra bất trắc gì, là điều vô cùng đau đớn.
“Đừng làm cản trở là tốt lắm rồi!” Chu Đông Hạo nói.
Mạc Phàm coi người này như không khí, theo Lâm Thất Huy đi ra ngoài.
Nhiều thành viên hội học tập đã ở dưới lầu. Họ đều rất có tinh thần trọng nghĩa, biết mấy người khác gặp nạn mất tích, đều dồn dập biểu thị muốn đi cứu viện.
…
Đám người họ không tiến vào bên trong động thiên quật. Nếu mất tích trong ám quật sâu thăm thẳm như mê cung, kêu quân đội đi cứu người cũng không có tác dụng. Đình Sơn là ngọn núi lởm chởm nham đá trọc lốc, biết đại khái vị trí rồi tiến hành tìm kiếm thảm họa vẫn không có vấn đề.
“Chuyện gì xảy ra, có đại sự phát sinh sao?” Mới tới dưới chân núi, Mạc Phàm phát hiện vị trí thành trì sơn lũy tập kết một đại đội quân nhân. Họ đứng rất chỉnh tề, trông khí thế mười phần.
“Quân bộ muốn loại bỏ mầm họa kết giới chi nhụy, vì thế dự định chủ động xuất kích, quét sạch yêu ma cách ám quật khoảng hơn năm km một lần. Tránh đến lúc đó mấy ngày sau tụ tập quá nhiều yêu ma đến lập tức khó xử lý.” Lâm Thất Huy nói.
“Kết giới chi nhụy hoàn thành còn cần mấy ngày?” Mạc Phàm hỏi.
“Ba, bốn ngày gì đó, ta cũng không chắc chắn lắm.” Lâm Thất Huy nói.
“Đừng nói nhiều thế, chúng ta mau lên núi đi. Sau khi trời tối, tìm người càng khó khăn.”
Tranh thủ lúc hoàng hôn ở đây khá muộn, mọi người lập thành đội tìm kiếm nhanh chóng lên núi.
Toàn thể Đình Sơn cũng hiện ra hình bậc thang. Mới đi không bao xa sẽ nhìn thấy một vách núi cheo leo đứng sừng sững. Khó khăn lắm bò lên được vách núi cheo leo này sẽ phát hiện trước mắt lại có một ngọn núi cao hơn. Chúng chồng chất ở đó bất quy tắc, có lúc có thể thông qua những núi đá chằng chịt cao vừa phải nhảy lên, có lúc bỗng nhiên cao vút thì chỉ có thể vất vả leo lên.
…
“Ta lên trên nhìn một chút, tầm nhìn sẽ tốt hơn. Họ đúng là ở quanh đây cùng các ngươi tản ra đúng không?” Mạc Phàm nói với Lâm Thất Huy và những người khác.
“Cao thế, ngươi làm sao lên được?” Nữ học viên đeo kính dày Tào Quyên nói.
“Đúng thế, ngươi cũng không biết bay.” Lâm Thất Huy ngẩng đầu lên, phát hiện vách núi cheo leo này quả thực là dốc đá nguy nga, người bình thường căn bản không bò lên nổi.
Mạc Phàm không trả lời, mà trực tiếp nhảy tới vách núi chót vót gần như vuông góc.
Hắn nhảy rất cao, lúc đến điểm cao nhất, trên người Mạc Phàm xuất hiện một vòng tinh quỹ màu vàng nâu. Hào quang lóng lánh đồng thời nhìn thấy một khối đá đột nhiên nhô ra như măng trên vách núi… Vừa vặn xuất hiện dưới chân Mạc Phàm.
“Uống!”
Mạc Phàm dậm mạnh xuống khối đá nhô ra, cả người lại một lần nữa cực tốc lên không.
“Băng!”
Rất nhanh, lại một khối măng nham xuất hiện trên vách đá. Mạc Phàm tiêu sái dậm xuống đó, thân ảnh đã càng ngày càng nhỏ trong tầm mắt mọi người ngước nhìn.
Măng nham không ngừng xuất hiện, Mạc Phàm liên tục nhảy lên, không lâu sau đó liền đến đỉnh chóp ngọn núi đá cao. Các thành viên hội học tập phía dưới thấy cảnh này đều há hốc mồm.
Đúng là hiếm thấy có người sử dụng thổ hệ ma pháp như vậy. Quan trọng nhất là, cái tên này có cảm giác sức mạnh và độ linh hoạt có thể liều một trận với những yêu ma cường tráng.
“Hừ, chỉ làm mấy kỹ xảo vô dụng.” Chu Đông Hạo khinh thường nói.
…
Đến đỉnh chóp, Mạc Phàm có thể nhìn thấy những dãy núi dạng bậc thang xung quanh. Quét mắt xung quanh, Mạc Phàm đang định tìm họ thì chợt phát hiện cách ngọn núi này không xa phía dưới, trong khe những núi bậc thang kia có thứ gì đó đang nhanh chóng nhúc nhích.
Mạc Phàm tập trung tinh thần nhìn những thứ nhúc nhích kia, nhất thời không nhận rõ là gì, cảm giác như bùn…
Vấn đề là, bùn chỉ có thể dịch chuyển xuống nơi thấp hơn, sao lại như thế này hướng về phía các thành viên hội học tập mà trườn đi!
“Xung quanh các ngươi có thứ gì đó đang đến gần, cẩn thận!” Mạc Phàm cảm giác không tốt, lập tức hướng về đám người phía dưới hô.
“Ngươi nói gì, ngươi nói họ ở quanh đây sao?”
“Ta nói, gặp nguy hiểm, mau tránh!” Mạc Phàm tăng âm lượng.
“Ồ ồ, là ở bên kia đúng không, chúng ta hướng về bên kia tìm!” Lâm Thất Huy lớn tiếng đáp.
Mạc Phàm nghe được Lâm Thất Huy trả lời, nhưng thính lực của hắn rõ ràng không bằng mình. Nhìn xuống dưới, Mạc Phàm đột nhiên phát hiện những khối bùn nhúc nhích kia càng ngày càng gần các thành viên hội học tập!
“Tiên sư nó, ta kêu các ngươi chạy mau, chạy mau!” Mạc Phàm nhảy xuống, vừa hô to về đám người hội học tập hậu tri hậu giác.