» Q.1 – Chương 1686: Ngươi không phải cấp thấp pháp sư sao?

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 3, 2025

“Chân chạy, ngươi là ngốc hay là trì độn nha? Không nhìn thấy chúng ta bên này mới là đội thợ săn đại sư sao? Cho một đám tiểu thợ săn không đủ tư cách bưng trà rót nước? Vội vàng đem nước trà bưng lại đây!” Lý Ngọc Mai ngồi ở bàn sát vách, nàng dường như lúc nào cũng tìm cớ với Cố Doanh.

“Ừm, phỏng chừng Thất Tinh đại sư không đến nhanh như vậy… Người giúp việc, trà trước tiên cho chúng ta đi, chúng ta hơi khát.” Lục Chước liếc mắt nhìn Mạc Phàm, thản nhiên nói.

Dương Trữ ngồi đó, cười không nói. Khung cảnh này, rất thú vị.

Mạc Phàm chính mình cũng sửng sốt. Khỉ thật, bây giờ thuê thợ săn đều như thế lôi sao, muốn cố chủ châm trà?

“Ấm này chính ta uống, các ngươi muốn nói chính mình đi bên trong làm bưng đi.” Mạc Phàm đặt khay trà trước bàn của mình.

“Có ý gì? Ngươi còn không muốn đúng không? Như ngươi loại tiểu thợ săn vừa trẻ tuổi vừa không có kinh nghiệm này, chúng ta để ngươi làm chút việc vặt vãnh xem như là cho ngươi chút tác dụng, bằng không thật sự đụng tới đại yêu, ngươi đi tới giết à! Đừng thật sự gặp nguy hiểm thì trốn ở phía sau đội ngũ mà ăn bám, rồi lại trong ngày thường cũng không hiểu tôn trọng tiền bối!” Lý Ngọc Mai chau mày, nói với Mạc Phàm.

“Ngươi định nghĩa tiền bối là gì?” Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lục Chước, hỏi.

“Đương nhiên là thợ săn có tư lịch cao hơn, xưng hô cao hơn.” Lý Ngọc Mai nói rằng.

“Như vậy theo ý ngươi, tư lịch thấp hơn, thì nên bưng trà rót nước?” Mạc Phàm hỏi tiếp.

“Ngươi hiểu như vậy cũng không có vấn đề gì.” Lý Ngọc Mai vênh vang đắc ý nói.

“Được, vậy bây giờ ngươi đi pha cho mỗi đội ở đây một bình trà, tự mình bưng cho mỗi người một chén, tiện thể tiền trà cũng thanh toán.” Mạc Phàm không vui nói.

“Ngươi có ý gì? Ta Lý Ngọc Mai là pháp sư cao cấp, đừng lấy tính khí ấu trĩ của ngươi ra chống đối ta. Cho ngươi đi làm chút tạp vụ đều xem như là để mắt ngươi, ngươi như thế này có tin ta bây giờ đuổi ngươi đi không!” Lý Ngọc Mai lập tức có chút nổi giận.

Nhìn thấy Lý Ngọc Mai nói chuyện như vậy, Tạ Hào vội vàng lại đây khuyên can Mạc Phàm.

“Phạm Mặc huynh đệ a, nhịn một chút là được.” Tạ Hào nói rằng.

“Thật là có thú, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có thuê thợ săn kêu cố chủ cút đi.” Lúc này, xem trò vui đã đủ rồi Dương Trữ rốt cuộc mở miệng.

“Cái gì cố chủ?” Lý Ngọc Mai không hiểu hỏi.

“Hắn nha, hắn là cố chủ của các ngươi.” Dương Trữ cười chỉ chỉ Mạc Phàm.

“Nhưng cố chủ không phải một vị Thất Tinh thợ săn đại sư sao?” Lục Chước hơi nhíu mày, mở miệng nói rằng.

“Hắn chính là Thất Tinh thợ săn đại sư, không phải mỗi thợ săn đều thích mang huy chương của mình ở trên ngực chứ?” Dương Trữ nói tiếp.

Đội thợ săn đại sư bảy người, cùng với hơn sáu mươi thợ săn cao cấp khác, bọn họ từng người trợn to hai mắt, tỏ rõ vẻ kinh ngạc nhìn kỹ Mạc Phàm.

Trên thực tế vừa nãy bọn họ cũng đều đang xem trò vui, trong giới thợ săn, một số tiền bối bắt nạt, gây khó dễ người mới là chuyện rất bình thường. Vì vậy hành vi của Lý Ngọc Mai mọi người cũng không cảm thấy sao cả, ai ngờ cái người mới nhìn qua thật sự như đến để lăn lộn này lại là cố chủ của bọn họ?

“Dương Trữ tiểu thư, ngài cũng đừng đùa giỡn với chúng tôi. Ngài nói hắn là tiểu tùy tùng bên cạnh Thất Tinh thợ săn đại sư tôi vẫn tin, hắn là Thất Tinh thợ săn đại sư? Có thể đạt đến Thất Tinh thợ săn đại sư, trong đó có không ít đều là bậc thầy đi!” Lục Chước nói rằng.

Dương Trữ nhìn Lục Chước, chỉ mỉm cười, không tiếp tục giải thích thêm.

Lục Chước cảm giác không thích hợp lắm, ánh mắt lại tỉ mỉ đánh giá Mạc Phàm.

“Ngươi thật sự là vị Thất Tinh thợ săn đại sư kia? Thanh Thiên săn bắn sở?” Lục Chước cực kỳ trang trọng hỏi.

“Ta có một người hợp tác, là nàng triệu tập các ngươi, để các ngươi đến hiệp trợ ta xử lý những Vinh Ma này. Dương Trữ, bây giờ ngươi có thể đưa tư liệu thợ săn của ta cho bọn họ.” Mạc Phàm nói rằng.

Dương Trữ gật gật đầu, dùng điện thoại di động thao tác, gửi thông tin cụ thể hơn cho mỗi đội trưởng tiểu đội.

Xét đến việc bảo mật thông tin cố chủ, khi chưa chính thức gặp mặt, hội thợ săn sẽ không cho phép cố chủ trực tiếp tiết lộ thông tin thật và phương thức liên lạc của mình, nhằm phòng ngừa một số kẻ thuê và cố chủ bỏ qua liên minh thợ săn để giao dịch riêng.

Sau khi gửi thông tin cho mỗi thành viên đội, Lý Ngọc Mai và Lục Chước đều nhìn mà há hốc mồm.

“Cái tên này… Thật sự là Thất Tinh thợ săn đại sư!” Lý Ngọc Mai sau khi xem xong, cái miệng có thể nhét dưới hai quả trứng, trên mặt khó thể tin tột đỉnh!

Đồng dạng, Cố Doanh đầu tiên cúi đầu nhìn chút thông tin, lại ngẩng đầu nhìn chút Mạc Phàm, tiếp sau đó lại cúi đầu liếc mắt nhìn thông tin thợ săn trong điện thoại, lại lại nhìn Mạc Phàm…

“Phạm Mặc… Ngươi… Ngươi không phải pháp sư cấp thấp sao???” Chung Lập là người đầu tiên gọi lên.

“Ta đã nói với ngươi không dưới mười lần, ta là pháp sư cao cấp!!” Mạc Phàm cũng lớn tiếng đáp lại nói.

“Nhưng… nhưng… nhưng ngươi không phải đang nói đùa sao?” Chung Lập trợn trừng cặp mắt cá nói rằng.

“Ta mỗi lần nói đều rất nghiêm túc.”

“Vậy sao ngươi không phóng thích một ma pháp cao cấp, như vậy ta không sẽ tin sao?” Chung Lập nói tiếp.

Mạc Phàm còn chưa kịp trả lời mình ăn no rửng mỡ, thì thấy Cố Doanh cặp mắt kia, đang không nhúc nhích nhìn chằm chằm mình, điều này khiến Mạc Phàm trái lại có chút lúng túng.

Nói thật, Mạc Phàm không có ý định diễn kịch với đội ngũ này. Khi họ cảm giác mình là cấp thấp, Mạc Phàm cũng ngụy trang rất tốt, không biểu hiện ra. Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại tiểu đội người qua đường này, ai biết Linh Linh triệu tập họ đến đây.

“Ngươi thật sự là Thất Tinh thợ săn đại sư?” Cố Doanh nhìn Mạc Phàm, từng chữ từng câu hỏi.

“Đúng.” Mạc Phàm gật gật đầu, thấy trong đôi mắt Cố Doanh lấp lánh ánh sáng dị thường, Mạc Phàm tiếp theo cười giải thích, “Ta cùng người hợp tác của ta chia làm hai đường, ta ở tại chỗ tuần tra hồ Thiên Đảo. Ta đối với địa hình hồ Thiên Đảo không quen lắm, vừa vặn Chung Lập kéo ta nhập đội, ta liền lên xe của các ngươi. Cái tiền thưởng phía sau này, là do người hợp tác của ta tuyên bố, chính ta cũng không biết…”

Cố Doanh kỳ thực cũng rất khó hiểu. Lúc đó Mạc Phàm rõ ràng đi cùng với bọn họ, làm sao có thể sử dụng tin ưng tuyên bố tiền thưởng được? Thao tác này phải làm ở phòng khách thợ săn mới được đi. Nghe xong câu nói này của Mạc Phàm, nàng mới hiểu ra.

Có thể hiểu được thì hiểu được, đối diện với vị Thất Tinh đại sư trẻ tuổi, đẹp trai và có thân phận hiển hách này, Cố Doanh trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, nội tâm hoảng loạn tới cực điểm.

Có kinh ngạc, có mừng rỡ, càng nhiều hơn vẫn là không thể tin được…

Cái tiểu pháp sư bị bọn họ giữa đường kiếm lại đây góp đủ số này, lại là một vị Thất Tinh thợ săn đại sư vừa tới hồ Thiên Đảo để điều tra tình hình!

Điều trời long đất lở nhất chính là, tiểu đội Nhạc Phong này nhiều năm qua vẫn nghĩ hết mọi cách muốn dựa vào được một vị thợ săn cấp đại sư, kết quả có một con đại boss tiến vào đội ngũ, lại bị người trong đội đuổi đi ra!

Rất nhiều người đều cho rằng, người thực sự có cốt khí nên làm được không ti không hàng khi đối diện với bất kỳ ai. Nhưng trên thực tế thật sự có thể sao?

Khi ngươi đánh cược mười năm gian khổ cùng tôn nghiêm của mình để có được tiền đồ, nhưng cái tiền đồ này chỉ đơn giản là một câu nói, một cái gật đầu, một cái tán thành của người khác. Khi ngươi đang đối mặt với người tùy ý chi phối vận mệnh của mình như vậy, tâm thái thật sự có thể thong dong được không?

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 2301: Tiểu binh sĩ Liên Bang quang vinh

Chương 4472: Cửu Dương Định Phong Phiên

Chương 4471: Tám chỗ phong cấm