» Q.1 – Chương 1603: Đối ảnh khu
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 3, 2025
Xà mộ thất trống không, điều này đối với mọi người là một siêu cấp thu hoạch ngoài ý muốn.
Như vậy, trên đồ phổ chỉ còn lại cái cuối cùng, đó là mộ thất của ưng mộc nãi y!
Lựa chọn đúng cửa đi vào, mọi người không nghỉ ngơi nữa, trực tiếp tiến đến mộ thất cuối cùng.
“Qua cái mộ thất cuối cùng này, chúng ta sẽ sắp tìm được Minh giới kim chỉ nam chứ?” Triệu Mãn Duyên hỏi.
“Ừm, xoay chuyển Minh giới kim chỉ nam, chuyện về sau không cần chúng ta làm nữa.” Mạc Phàm nói.
“Vậy còn được, chỉ cần giải quyết mộ thất của mộc nãi y cuối cùng, chúng ta coi như đại công cáo thành rồi!” Triệu Mãn Duyên thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi thấy ta nói thế nào, thuyền đến sơn trước tự nhiên thẳng!” Mạc Phàm nói.
“Xác thực, xác thực!” Triệu Mãn Duyên cuồng gật đầu.
Một bên Mục Bạch nghe hai người này đối thoại không nhịn được trợn mắt: Thuyền đến sơn trước tự nhiên thẳng là cái quỷ gì!
…
…
Mộ thất mới sắp xuất hiện trước mắt, mọi người trong lòng đều cầu khẩn, mộ thất này tốt nhất cũng trống không, như vậy chuyến này của họ coi như kết thúc mỹ mãn rồi!
Thế nhưng Kim tự tháp Khufu nếu dễ xông như vậy, nó cũng không đến nỗi trước sau là một tòa phần mộ vàng nguy hiểm nhất trên thế giới này. Mọi người vừa bước vào mộ thất của mộc nãi y cuối cùng, liền bị sự rộng lớn của mộ thất làm khiếp sợ!
Đây đâu phải là một cái mộ thất, rõ ràng là một khoảng trời!
Ngẩng đầu lên, mộ thất căn bản không có đỉnh. Trừ bức tường hình vuông họ bước ra ngoài, cũng không thấy nửa tòa tường nào khác. Nếu không phải mặt đất vẫn được lát bằng loại đá vàng hạt lớn của Kim tự tháp, họ thậm chí sẽ cho rằng nơi này thực ra đã ra ngoài Kim tự tháp, là một mảnh bình nguyên rộng lớn…
“Các ngươi có nhìn thấy linh cữu không??” Mios yếu ớt hỏi một câu.
“Đừng nói linh cữu, đ*o nhìn thấy cửa đâu!” Triệu Mãn Duyên nói.
Mộ thất này lớn đến kỳ lạ, không biết đã nén bao nhiêu lần không gian. Muốn kiến tạo ra một không gian bên trong rộng lớn như vậy, phỏng chừng cần pháp sư hệ không gian cấp cấm chú.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ, đi vào hay lui về??” Shreve hơi do dự nói.
“Cái mộ thất này… Quên đi, ta cảm thấy chỗ này gọi mộ thất thì chúng ta đang ở trong hũ tro cốt… Theo ta thấy, không gian bên trong này cũng có thể trống không.” Mạc Phàm nói.
Phóng tầm mắt nhìn tới, ngoài những viên gạch màu vàng nâu bằng phẳng, tráng lệ trải dài đến vô tận, khu vực rộng lớn này không có thứ gì, càng không thấy sinh vật bảo vệ hình dạng ưng được nhắc đến trên đồ phổ.
“Như vậy đi, hai ngươi hệ không gian đi xem một chút, chúng ta những người khác ở lại chỗ cũ chờ. Có tình huống gì hai người các ngươi hệ không gian thoát được cũng nhanh hơn người khác một chút mà.” Shreve đề nghị.
Ánh mắt những người khác lập tức đổ dồn vào Mạc Phàm và Heidy. Mạc Phàm và Heidy nhìn nhau.
Cũng chỉ có thể như vậy. Hai người họ đi xem tình hình. Nếu mộ thất này trống, họ tìm thấy cửa mau chóng rời đi là hoàn hảo. Nếu có tình huống gì, hai người liền lập tức trốn về chỗ cửa…
Mạc Phàm dũng cảm bước ra vài bước, đồng thời đưa tay ra hiệu muốn nắm tay Heidy cùng tiến lên. Heidy không để ý hắn chút nào, mạnh dạn hơn tiến lên mấy chục mét. Mạc Phàm đành cho tay vào túi quần, làm bộ rất ngầu đuổi theo Heidy.
“Cẩn thận một chút, không gian nơi này có thể là đối tượng không gian.” Heidy đi chưa được bao xa, liền lập tức nhận ra điểm không đúng.
“Đối tượng không gian là có ý gì?” Mạc Phàm hỏi.
“Ngươi phía trước đặt một chiếc gương, phía sau lại đặt một chiếc gương. Lúc này ngươi sẽ phát hiện trong gương có vô số cái ảnh trong gương khu vô hạn phản chiếu lẫn nhau. Mộ thất mộc nãi y này hẳn không rộng lớn như chúng ta nhìn thấy, là do vài khu vực liên tục phản chiếu lẫn nhau tạo thành tầm nhìn rộng lớn vô hạn.” Heidy nói.
“Đại khái ta hiểu rồi…” Mạc Phàm gật gật đầu, thực ra chỉ nghe hiểu cái ý này, cũng không thật sự đi tìm hiểu nguyên lý, nguyên lý của hệ không gian là phức tạp nhất!
“Ngươi quay đầu nhìn xem.” Heidy nói.
Mạc Phàm quay đầu nhìn lướt qua, đột nhiên phát hiện Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch và những người khác phía sau mình chẳng biết từ lúc nào đã cách mình cực xa, xa tới chỉ như vài điểm nhỏ.
Mạc Phàm cảm thấy bất ngờ, mình và Heidy rõ ràng mới đi được năm, sáu trăm mét, sao mấy người này lại cách mình xa như mấy cây số vậy!
“Đây chính là đối ảnh khu. Ngươi ở trong một không gian thu hẹp, giả như trước sau trái phải đều là tấm gương, như vậy ngươi sẽ cảm thấy không gian thu hẹp này đột nhiên lớn hơn rất nhiều. Nơi này chính là do rất nhiều loại đối ảnh khu này tạo thành không gian. Tầm mắt chúng ta nhìn qua xuyên qua một nơi 100 mét, trải qua sự phản xạ của đối ảnh khu, sẽ cảm thấy khoảng cách có một ngàn mét.” Heidy nói.
“À, Ồ, ta hình như đã hiểu.” Mạc Phàm gật gật đầu.
Mạc Phàm đang định tiếp tục đi về phía trước, chợt phát hiện Heidy dừng lại bước chân, ánh mắt cao cao giương lên, đang nhìn kỹ bầu trời xa xa.
Mạc Phàm cũng thuận theo nhìn tới, phát hiện trên bầu trời xa xa xuất hiện một điểm nhỏ màu vàng lục. Điểm như hạt cát, nếu không phải Mạc Phàm có đôi mắt trời sinh tốt cũng chưa chắc thấy được.
“Chúng ta nên đi.” Heidy vẻ mặt hơi khác thường nói.
“Đi? Ngươi thấy đó là thứ gì sao, mà vội vàng vàng vội đi?” Mạc Phàm nói.
“Vậy ngươi ở lại chỗ này từ từ xem.” Heidy không nói nhiều, xoay người chạy về phía Triệu Mãn Duyên và những người khác.
Mạc Phàm vẫn rất khó hiểu, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn về nơi đó, phát hiện điểm nhỏ màu vàng lục kia chẳng biết từ lúc nào đã biến thành cỡ ngón cái…
Lúc đầu nhìn thấy, Mạc Phàm không để ý là vì điểm màu vàng lục đó cách mình ít nhất mấy chục km. Đợi nhìn rõ ràng là cái gì rồi đi cũng không muộn, nào ngờ chỉ một chút thời gian ngắn ngủi như vậy, vật này đã cách mình gần đến thế!
Vẫn còn đang suy tư rốt cuộc điểm màu vàng lục đó là gì, Mạc Phàm đột nhiên phát hiện vật thể đó đã lớn hơn rất nhiều, lớn đến như một con chim trên không trung. Có thể nhìn thấy nó vỗ cánh mạnh mẽ, có thể nhìn thấy móng vuốt màu vàng lục của nó, có thể nhìn thấy đầu của nó, cùng đôi mắt sắc bén!
Mạc Phàm là người có chút đầu óc, hắn cảm thấy mình vẫn nên chạy thì hơn. Heidy không cần thiết lừa gạt mình.
Hắn bắt đầu chạy, mới chạy được vài bước, phía sau liền nổi lên một trận gió rít dữ dội. Quay đầu nhìn lại, Mạc Phàm đột nhiên phát hiện cách mình phía sau khoảng bảy, tám km xuất hiện một con ưng màu vàng lục cỡ lớn. Đầu ưng nó có một cái phong vân quan. Khi nó bay qua bầu trời xanh lam, một đám mây đen cùng bão táp cuộn chuyển, lập tức che khuất thế giới rộng lớn phía sau Mạc Phàm, biến nơi đó thành một màu tối tăm, giống như bầu trời và mặt đất khi tai nạn bão táp đến!
“Trời ơi, tốc độ của nó sao nhanh vậy!!” Mạc Phàm kêu lớn.
“Ngươi căn bản không hiểu ý nghĩa của đối ảnh khu!” Heidy tức giận.
“Nó… Nó thực ra cách chúng ta rất gần đúng không??”
“Nhanh im lặng chạy! Tên này rất mạnh!!” Heidy nói.