» Q.1 – Chương 1497: Hai người các ngươi phương cùng tiến lên

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 3, 2025

Mọi người dẫn theo Tuyết Nguyệt bảo, Triệu Mãn Duyên cũng đã tức giận đến muốn nổ tung. Tiếp đón đoàn giao lưu của Minh Châu học phủ, đoàn người của học phủ Anpơ hãy còn như tiếp đón người thân thích vậy, các loại không ưa, còn các loại lập quy củ. Tiếp đón người của gia tộc Casa, quả thực chính là tiếp tiểu tổ tông.

Vốn là trước đó những chuyện không vui còn không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy đãi ngộ khác nhau, liền khó chịu đến muốn chết!

“Người ta là Âu Châu đời thứ nhất tộc người thừa kế, đến cả Ban Ba vương tử còn làm bạn, nhận rõ một chút địa vị của chính mình có được không, có gì mà mất cân bằng tâm lý.” Thạch Tuấn Thịnh nói rằng.

“Đời trước của ngươi khẳng định là làm nô tài, chúng ta đường đường Minh Châu học phủ, trường đại học ma pháp lớn thứ hai Trung Quốc, vinh quang giành được chức vô địch thế giới học phủ chi tranh, địa vị làm sao cũng không thể so với một gia tộc quốc tế mà thấp. Cái tên viện trưởng Perry làm như vậy, ngươi lại còn không thấy ngại mà nói đỡ cho người ta. Ngươi sau đó đừng nói ngươi là người của Minh Châu học phủ, làm ô danh chúng tôi!” Triệu Mãn Duyên mắng.

“Tôi có nói sai sao? Các người đừng cả ngày cứ vô địch thế giới học phủ chi tranh. Thứ này đối với các người mà nói chỉ là một cái tên tuổi, trong mắt người khác chẳng là thá gì. Người ta Hách Casa nắm giữ mỏ quặng giàu có nhất Âu Châu, duy trì toàn bộ nguồn năng lượng, tài nguyên ma pháp của Âu Châu, đồng thời cũng là một trong những gia tộc giàu có nhất. Người ta có tiền, có quyền, có sức ảnh hưởng, chỉ cần một câu nói có thể mang đến tài nguyên khổng lồ cho toàn bộ học phủ Anpơ. Hai người các người có gì? Cả ngày nhắc tới cái danh hiệu đó, đối với những người mà các người hết lòng cung cấp có được gì?” Thạch Tuấn Thịnh nói rằng.

“Thạch Tuấn Thịnh, tôi cảm thấy anh nói vậy không đúng. Bọn họ muốn duy trì mối quan hệ với gia tộc Casa, muốn nịnh bợ thế nào đó là chuyện của họ. Nhưng chúng ta đại diện cho Minh Châu học phủ đến đây thăm viếng, dù sao cũng không thể ở những trường hợp công cộng và lễ nghi chính thức lại thấp hơn người khác một bậc. Tay hoàn ma pháp, cho phép dùng thịt thực, sắp xếp chỗ ngồi, tạm thời điều Garam, Heidy cùng những người ban đầu muốn giao lưu học thuật với chúng ta đi…” Lý Tịch Mi cũng có chút không nhìn được.

“Tịch Mi nói đúng, chúng ta không thể mang đến lợi ích gì cho họ, nhưng là trường học ma pháp của Trung Quốc, không có lý do gì lại thấp hơn gia tộc của người khác một bậc!” Trịnh giáo sư nói rằng.

“Vậy còn không phải là Mạc Phàm đắc tội cái tên viện trưởng đó!” Thạch Tuấn Thịnh nói tiếp.

“Giáo sư Lý, đánh đập đồng môn ở trường học hình phạt có nặng không?” Mạc Phàm hỏi một câu.

“Hình phạt này đương nhiên nặng, nếu bị nhìn thấy…” Giáo sư Lý nói rằng.

Thạch Tuấn Thịnh sắc mặt lập tức thay đổi, tiếng tăm của Mạc Phàm hắn đã nghe qua, tùy tiện mắng nghị viên, trực tiếp đá quan chức, các loại giẫm học sinh, đến cả lão sư cũng dám chọc. Mà câu nói này của Giáo sư Lý nói rõ là hắn sẽ nhắm mắt cho qua, Thạch Tuấn Thịnh nơi nào còn dám nói lời cay độc.

“Cái tên Hách Casa đó cũng khá kiêu ngạo nhỉ, cái gì mà những người khác không cần giới thiệu, ta không có hứng thú nhận thức.” Mục Bạch là một người lòng tự trọng rất mạnh, câu nói như thế này hắn có thể không chịu nổi.

“Hách Casa có thể nói là pháp sư Giai trẻ tuổi nhất Âu Châu hiện giờ, các ngươi tuổi trẻ nóng tính, tìm Ban Ba vương tử gây phiền phức cũng coi như, cái tên Hách Casa này các ngươi chớ đi chọc hắn, các ngươi hợp lại đều không phải đối thủ của hắn.” Trịnh giáo sư nói thật.

“… Giai????” Triệu Mãn Duyên há to miệng.

“Hắn nhìn qua tuổi cũng quá hơn chúng ta bao nhiêu đâu, lại là pháp sư Giai??” Mục Bạch cũng bị đè ép.

Thật quá khó tin, cứ tưởng rằng trên thế giới này tất cả pháp sư Giai đều ít nhất qua tuổi bốn mươi!

“Mạc Phàm, ngươi đang nghĩ gì vậy, không nói một câu nào, với tính tình của ngươi lại quá yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ thật sự bị cái tên viện trưởng Perry đó làm sợ?” Triệu Mãn Duyên hỏi.

“Ta sợ cái lông gà nhà nàng, so với nàng đáng sợ ta nhìn nhiều lắm rồi. Ta đang nghĩ, hung thủ đến cùng là ai, tại sao mấy ngày nay lại không có động tĩnh.” Mạc Phàm nói rằng.

Ngược lại không phải là Mạc Phàm hy vọng trong học phủ có người có chuyện, mà là với hành vi ban đầu của người hành hung kia, cũng không giống như loại đó sau khi đắc thủ liền ngay lập tức biến mất tăm ảnh. Nếu không tìm ra hung thủ này, Lý Vũ Nga vẫn bị coi là kẻ tình nghi.

Nàng yêu thích nơi này, cũng muốn an cư ở đây, Mạc Phàm nhưng không hy vọng nàng sau này đi trên đường đều bị những nữ học viên khác của trường chỉ trỏ, không hy vọng nàng bị cô lập như vậy.

Tâm tư đều ở trên mặt này, vì vậy chuyện của Hách Casa và Ban Ba vương tử Mạc Phàm ngược lại không chú ý lắm.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi dùng bữa sáng, Ban Ba vương tử, Hách Casa liền đề nghị đi sân giao đấu, mọi người tự nhiên chỉ có thể theo.

“Viện trưởng Perry, không như thế nào lấy điểm tiền đặt cược đi? Ngài cũng biết trong tay ta có một ít tài nguyên, còn việc đưa đến trường học nào ta cảm thấy dùng thực lực để nói chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều. Chỗ ta đây có hai tên gia thần, chỉ cần học viên của học phủ các người có thể thắng họ, ta nghĩ ta sẽ càng thêm khẳng định thực lực của học phủ Anpơ các người.” Hách Casa mở miệng nói rằng.

“Tôi cũng không quá tán thành dùng phương thức như thế, dù sao đây là một lần dự án từ thiện, ngài có tâm, tôi liền thay những đứa trẻ kia tạm thời nhận lấy quản lý, ngài vô tâm, đó là những đứa trẻ kia không có phúc phận đó… Bất quá, tiểu công tước muốn gặp gỡ một chút thực lực của học phủ Anpơ chúng tôi, tôi đương nhiên đồng ý!” Viện trưởng Perry nói rằng.

Hách Casa nở nụ cười rất nhạt, quay đầu lại chẳng phải là đồng ý, hà tất nói lời đẹp đẽ như vậy.

Trong sân giao đấu, hai tên gia thần của gia tộc Casa đứng dậy, hai người đều khá trẻ tuổi, hẳn là người tài giỏi trong gia tộc. Đặt ở một số học phủ đó đều xem như là pháp sư ngôi sao được mọi người tung hô, nhưng ở gia tộc Casa này, trước mặt tiểu công tước Hách Casa, cũng chỉ là hai tên tùy tùng.

“Đừng làm ta thất vọng, cũng đừng làm viện trưởng Perry thất vọng.” Hách Casa căn dặn một câu.

Hai tên gia thần gật gật đầu, im lặng không lên tiếng đứng yên, chờ đợi thành viên của học phủ Anpơ xuất chiến.

“Người của Minh Châu học phủ cũng ở đây sao? Nếu là giao lưu, Minh Châu học phủ tại sao có thể không tham gia đây? Không bằng Minh Châu học phủ cũng đến đặt cược chút gì đi?” Lúc này Ban Ba vương tử mở miệng nói.

“Chúng tôi xin không làm trò cười.” Trịnh giáo sư khiêm tốn nói.

“Điều này ngược lại cũng đúng, danh tiếng của các ngươi làm được cũng rất may mắn, so với học phủ Anpơ mạnh mẽ, gia tộc Casa, quả thực rất chịu thiệt.” Ban Ba vương tử thuận thế nói rằng.

“Ngươi có phải lại muốn gây chuyện?” Mạc Phàm quay đầu lại, nhìn chằm chằm Ban Ba vương tử nói rằng.

Ban Ba vương tử quả thật có chút sợ Mạc Phàm, Mạc Phàm chính là một người điên, chuyện gì cũng làm được.

“Hừ, bắt nạt một kẻ không tu luyện như ta có ý nghĩa gì? Có năng lực thì lên đi, nếu các ngươi có thể thắng, chúng ta cũng có thể biếu tặng một khoản vật tư ma pháp cho những học sinh mới của Minh Châu học phủ.” Ban Ba vương tử nói rằng.

Mạc Phàm đang lúc do dự, Giáo sư Lý tiến tới, thấp giọng nói với Mạc Phàm: “Mạc Phàm, chơi với hắn, điều kiện là để học viện hải quân hoàng gia Tây Ban Nha của họ mở cửa cho sinh viên trao đổi của chúng ta. Minh Châu học phủ chúng ta trong hải chiến còn lâu mới giỏi như học viện hoàng gia Tây Ban Nha của họ. Bây giờ bờ biển không ngừng bị xâm chiếm, thật sự rất cần phương pháp chiến đấu tiên tiến của họ, cùng với thông tin khổng lồ của họ về hải yêu.”

“Vì quốc gia?” Mạc Phàm nói rằng.

“Đúng, vì quốc gia, đánh hắn!” Giáo sư Lý nói rằng.

“…”

Mạc Phàm cũng rất khó chịu, là một phần tử của Minh Châu học phủ, chính mình có thể trắng trợn không kiêng nể ngược đãi đồng môn, không coi bề trên ra gì chọc giận lão sư, nhưng làm sao cũng không cho phép người ngoài đối với Minh Châu học phủ như vậy.

Huống hồ trước đó sự phân biệt đối xử của viện trưởng Perry cũng rất khiến người ta bất mãn, vừa vặn tính cả món nợ này luôn!

“Các ngươi đều nói thêm tiền đặt cược, ta cũng thêm một chút. Minh Châu chúng ta nói thế nào cũng là học phủ có thực lực xếp hạng thứ nhất toàn thế giới hiện nay, ta cũng không bắt nạt các ngươi. Học phủ Anpơ các ngươi phái một người giỏi nhất ra, gia tộc Casa các ngươi cũng phái một người mạnh ra, các ngươi đồng thời liên thủ có thể cùng ta chiến mười phút, coi như ta thua, ta sẽ đưa huy chương vô địch thế giới học phủ chi tranh cho các ngươi.” Mạc Phàm nói rằng.

Mạc Phàm vừa nói câu này ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều đưa mắt tập trung vào người hắn.

Giáo sư Lý ở bên cạnh cũng giật mình, trên trán bốc lên mồ hôi, nhẹ giọng nói lại: “Tôi bảo cậu tìm cho chúng ta chút thể diện, không bảo cậu làm chuyện a!”

“Đùng! Đùng! Đùng!”

Hách Casa vỗ tay, như thể đang vỗ tay cho lời nói lần này của Mạc Phàm vậy, hắn lúc này mới xem như là nhìn thẳng Mạc Phàm nói: “Lần này mới có chút dáng vẻ vô địch thế giới học phủ chi tranh. Đều là một ít vật tư từ thiện, hàng năm gia tộc Casa chúng tôi đều sẽ có những đóng góp nhất định cho xã hội về phương diện này. Nếu cậu thắng, tôi có thể gấp đôi số tiền gửi đến quý học phủ.”

Một gia tộc lớn cần duy trì hình ảnh công chúng của mình, vì vậy khoản tiền gọi là hỗ trợ từ thiện này thực ra rất lớn, những gia tộc trong nước cung cấp không thể so sánh được. Nắm lấy tài nguyên của người nước ngoài để tăng cường thực lực cho học đệ học muội trường mình, lại còn lấy danh nghĩa của mình để quyên góp, thật tốt!

“Nếu cậu làm được, phía ta đây cũng có thể gấp đôi. Sợ rằng đến lúc đó có người nào đó không nỡ cái huy chương vô địch khắp nơi giả danh lừa bịp đó, thế nhân cũng sẽ trách chúng ta đoạt lấy thứ họ yêu.” Ban Ba vương tử nói rằng.

“Phía ngươi đây không cần gấp đôi, học viện hải quân hoàng gia Tây Ban Nha các ngươi mở cửa cho sinh viên trao đổi thuê phòng của chúng ta là được.” Mạc Phàm nói rằng.

“Điều này không công bằng, cậu một viên đổi lấy hai bên chúng tôi lợi ích?”

“Chỗ ta đây còn có một viên.” Triệu Mãn Duyên nói rằng.

“Vậy cũng được, hai viên làm tiền đặt cược.”

“Bên học phủ Anpơ đây?” Mạc Phàm hỏi.

“Chúng tôi không thích phương thức này, các ngươi thêm cược đó là tự do của các ngươi.” Viện trưởng Perry nói rằng.

“Ngươi không thích tiền đặt cược cũng được, thế nhưng các ngươi thua, xin hãy sau này khi học phủ Minh Châu chúng ta lại có thêm học viên khác đến đây làm giao lưu, cố gắng hạ thấp thái độ kiêu ngạo của các ngươi, cho phép họ không đeo tay hoàn, chuẩn bị thức ăn mặn cho họ… Đừng thua trận đấu, rồi còn tỏ vẻ tự cho là đúng.” Mạc Phàm nói với viện trưởng Perry.

Viện trưởng Perry căm hận Mạc Phàm đến mức không được, nghe được lời nói như vậy lại sao có thể không tức giận.

“Hừ, một mình chống hai, cậu tự xem mình quá cao rồi. Nếu là tôi thì sẽ không khoe khoang như vậy.” Viện trưởng Perry nói rằng.

“Viện trưởng Perry, điều này cũng không đáng kể, chúng ta cứ thuần túy xem một màn biểu diễn hài kịch của thằng hề không phải vừa vặn sao!” Ban Ba vương tử nói rằng.

Hách Casa cũng nở nụ cười, cười Mạc Phàm thật ấu trĩ và ngu xuẩn.

Đừng nói là một mình chống hai còn muốn giải quyết trong vòng mười phút, trên tay gia thần của hắn Mạc Phàm có thể chống đỡ mười hiệp đều coi như hắn là một nhân vật.

Tuy nhiên, có người muốn lấy lòng mọi người như vậy, hắn cũng vui vẻ nhìn đối phương bị dẫm đạp mạnh mẽ!!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 3476: Một năm tĩnh tu

Chương 3475: Minh Thần Linh Tuyền

Q.1 – Chương 1646: Càng to lớn hơn bí mật