» Q.1 – Chương 1492: Xảo ngộ Lý Vũ Nga
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025
Giờ khắc này, Mạc Phàm cũng có một chút đau đầu. Toàn bộ núi Anpơ học phủ chia làm bốn cái đại học viện, mỗi cái học viện lại có nhiều như vậy học viên khác nhau. Đến làm lão sư cũng không nhìn rõ mọi người, mặc dù lẫn vào trong đó cũng rất khó có thể phát hiện.
“Có thể biết tên kia mục đích là tốt rồi, không có ai sẽ vô duyên vô cớ làm tàn nhẫn như vậy sự tình,” Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm trên tay chưởng khống vật chất hắc ám, kỳ thực có thể hơi hơi thu được hành tung cùng mục đích của tên côn đồ kia. Chính mình đem vật chất hắc ám khuếch tán ra đi, kỳ thực là rất dễ dàng giải quyết vấn đề. Một mực Già Lam lão sư, Perry viện trưởng, Bran Thiếp lão sư toàn bộ đều đối với kẻ báo thù này không biết gì cả!
“Các nàng khẳng định có ẩn giấu cái gì đi,” Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm chính mình ở Phelan (Phí Luân) học viện đi lại. Trước hắn không có lưu ý, mãi đến tận hiện tại hắn mới phát hiện toàn bộ Phelan (Phí Luân) học viện gieo vào rất nhiều tuyết oải hương. Những bông hoa oải hương tím cùng tuyết trắng thánh khiết đan xen vào nhau có thể thấy khắp nơi, cũng là nàng này một đời tâm huyết.
Ai, quả thật là một cô gái đáng yêu. Kẻ kia đến cùng là có thâm cừu đại hận gì, phải đem vận rủi như vậy giáng lâm ở một thiếu nữ vô tội trên người.
“Vũ Nga, ta xem ngươi vẫn là đừng tự mình tùy ý đi lại đi. Ta nghe bên kia đội tuần tra người nói, gần đây mỗi học viện của chúng ta nhất định phải kết bạn mà đi, để đề phòng trong thời kỳ nhạy cảm này có người thừa cơ mà vào,” giọng một cô gái từ cầu thang ngoài lầu truyền ra.
“Không sao, nàng đều nói với ta phải hoàn thành nó, có thể để cho rất nhiều người nhìn thấy. Nàng hiện tại làm không được, ta đến giúp nàng đi, không còn thiếu bao nhiêu,” một cô gái khác trong khóm hoa vẫy mặt lên đáp lại.
Mạc Phàm đến gần một chút, rất mau nhìn thấy nữ tử kia đang dọn cỏ dại trong đất. Nàng nửa ngồi nửa quỳ, xiêm y màu trắng gạo trên người nhưng không có bất kỳ viền nạm nào bị cái mông tròn trịa căng đến mức không hề có chút nhăn nheo. Hơn nữa nàng vòng eo tinh tế hơi đong đưa, nhìn ra Mạc Phàm một trận hoảng thần.
Núi Anpơ học phủ luôn có thể nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp như vậy, chỉ có điều tại sao cô bé này nhìn qua có một chút quen thuộc?
Có lẽ lưu ý đã có người nhìn lén, nữ hài xoay người lại. Từng sợi tóc đen che khuất gò má và đôi mắt của nàng. Nàng tự nhiên đưa chúng đẩy ra, để lộ ra một khuôn mặt không tính đặc biệt xinh đẹp nhưng thanh tú sạch sẽ.
Nữ hài phát hiện trước mặt là một nam tử, hơi choáng váng. Dù sao núi Anpơ học phủ rất khó nhìn thấy nam nhân. Nhưng nàng nhìn thấy mặt Mạc Phàm thì, trong mắt lại lộ ra một chút vẻ vui mừng.
“Tại sao là ngươi?” Nữ hài không mở miệng, Mạc Phàm trước tiên chỉ vào nàng, vẻ mặt khó mà tin nổi.
“Ta cũng muốn hỏi như vậy đây,” Nữ hài đứng dậy, hướng về phía Mạc Phàm cười, nụ cười là như vậy dịu dàng ôn hòa.
“Ngươi là núi Anpơ học phủ sao? Thật giống trước đó ngươi không nói ra bao giờ a,” Mạc Phàm cảm thấy phi thường bất ngờ.
“Gặp phải ngươi sau khi không lâu, ta dùng số tiền tích trữ của mình khắp nơi du lịch. Đến Thụy Sĩ vốn muốn làm du khách tới đây núi Anpơ học phủ nhìn. Ai biết nơi này không thể tham quan, cũng không cho phép người ngoài tiến vào. Nếu không phải vừa vặn gặp phải một học viên núi Anpơ hợp chuyện, ta còn không vào được đây. Đến nơi này sau, các nàng vừa vặn thiếu một ít người làm nghề làm vườn hoạt động. Ta cũng không khéo tiêu hết tiền tích trữ, liền ở lại chỗ này,” nữ hài mỉm cười tự thuật.
“Nghe ngươi nói đơn giản như vậy, nhưng ta biết có thể tiến vào núi Anpơ học phủ đều không phải người bình thường. Ngươi cũng là cô gái phóng khoáng, chẳng trách gặp phải chuyện như vậy đều mặt không biến sắc. Thế nào, có tính toán về New York sao?” Mạc Phàm nói.
“Rất yêu thích nơi này, so với thành phố lớn huyên náo hơn như một cái gia,” Lý Vũ Nga mỉm cười tự thuật.
“Ngươi thức tỉnh rồi sao?” Mạc Phàm hỏi.
“Ừm, tâm linh hệ… Nhưng ta thật giống tư chất tu luyện không ra sao,” Lý Vũ Nga nói.
“Rất tốt,” Mạc Phàm nói.
Thế giới này cũng thực sự là kỳ diệu. Mạc Phàm không nghĩ tới ở đây gặp phải cô gái trên đường phố New York bị mình liên lụy. Sau tới vẫn dựa vào sự giúp đỡ của nàng để bắt kẻ hành hình gọi là Bùi Lịch. Coi như là bèo nước gặp nhau, Mạc Phàm đối với nàng ấn tượng còn rất sâu.
Cô bé này thoạt nhìn bình thường, nhưng trên người nàng có một luồng khí chất đặc biệt, như một đóa u lam lặng lẽ tỏa ra hương thơm nhạt. Sự xử lý việc thong dong không sợ hãi đó cũng khiến Mạc Phàm đã trải qua sóng to gió lớn phải kính phục không ngớt.
“Ngươi làm sao một mình ở đây đi lại, không cảm thấy rất dị loại sao?” Vũ Nga cười hỏi.
“À, xảy ra một chút chuyện không tốt. Ta nghĩ mau chóng xử lý, không có manh mối gì không gì tốt hơn là ở đây tùy tiện đi dạo,” Mạc Phàm nói.
“Nhưng ta làm sao cảm giác mắt của ngươi không thế nào chăm chú ở manh mối trên?” Lý Vũ Nga nhìn Mạc Phàm, mang theo vài phần mịt mờ nói.
Mạc Phàm lập tức ý thức được mình lén lút ngắm vóc người người ta đã bị phát hiện, không khỏi nở nụ cười, nói: “Hai việc không sai mà.”
“Là chuyện Amelia sao?” Lý Vũ Nga hỏi.
“Ngươi biết?” Mạc Phàm hơi bất ngờ.
Perry viện trưởng đã phong tỏa chuyện này. Những học viên khác đều chỉ nghe tin có người chết đuối, đều cho rằng chết bất ngờ. Nhưng Lý Vũ Nga ngữ khí nhưng thật giống như biết nguyên nhân trong đó.
“Nàng sợ nước, xưa nay sẽ không đi tới gần thác nước. Đến tưới hoa cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí một dùng bình hoa bọc lại,” Lý Vũ Nga nói.
“Như vậy à…” Mạc Phàm nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Chuyện này cảm giác vẫn không nên để cho Lý Vũ Nga biết.
“Là có người đang báo thù, đúng không?” Lý Vũ Nga hỏi tiếp.
Lần này đổi lại là Mạc Phàm kinh ngạc. Hắn nhìn Lý Vũ Nga, có chút âm thầm kỳ lạ nàng làm sao biết những điều này.
“Vẻ mặt ngươi nói cho ta, huống hồ ngươi vừa nãy không phải đang nói tìm manh mối sao?” Lý Vũ Nga nói.
“Nói chuyện với các ngươi pháp sư tâm linh hệ đôi lúc cũng rất đau ‘bi’…” Mạc Phàm nói.
“Ta không dùng ma pháp, chỉ là thông qua một vài chuyện đúc kết ra một loại cảm giác,” Lý Vũ Nga nói.
Pháp sư tâm linh hệ tùy ý đi xuyên thủng tâm tư người khác là một việc không lễ phép.
“Không nói cái này, lại nói ngươi làm sao sẽ biết núi Anpơ học phủ? Học phủ này có thể coi là thâm sơn lão miếu, rất nhiều pháp sư cũng không biết sự tồn tại của nó,” Mạc Phàm hỏi.
“Kẻ ở New York muốn giết ngươi nói cho ta,” Lý Vũ Nga đáp.
“Hành hình giả Bùi Lịch?” Mạc Phàm kinh ngạc nói.
“Ừm, hắn là một người thích nói chuyện, thích chia sẻ nỗi đau của chính mình cho người khác. Trong lúc chờ ngươi đến trận này, để không cho hắn tâm tình chập chờn quá mức nghiêm trọng, ta vẫn nói chuyện với hắn. Hắn kể cho ta nghe hắn phản bội tự do thần điện ra sao, hoài niệm con gái hắn ưu tú như thế nào. Con gái hắn sớm nhất học ở núi Anpơ học phủ, sau đó nàng cảm thấy Parthenon thần miếu mới là nơi trở về của nàng…” Lý Vũ Nga đại thể miêu tả một lần.
“Thì ra là như vậy. Ngươi cũng thực sự là ghê gớm, có thể cùng một người cùng hung cực ác như vậy tán gẫu những chuyện này. Rất tốt, nói rõ ngươi là một người ngay cả kẻ ác cũng không muốn làm tổn thương,” Mạc Phàm cảm khái.
Hành hình người Bùi Lịch đến bệnh viện lấy Lý Vũ Nga làm uy hiếp dụ dỗ chính mình đến đây trong thời gian này, Mạc Phàm quả thực không nghĩ tới Lý Vũ Nga vẫn dùng trí tuệ của chính mình cẩn thận ứng phó.
Quả nhiên là một cô gái không giống bình thường, cũng khó trách có thể tiến vào núi Anpơ học phủ.
“Kẻ kia nguyên lai có một đứa con gái, hơn nữa chính là xuất thân từ núi Anpơ học phủ…” Mạc Phàm lầm bầm lầu bầu.
“Nàng đã chết rồi, hành hình người Bùi Lịch tận mắt nàng chết đi,” Lý Vũ Nga nói.
“Ngươi ở đây hẳn là cũng có chút thời gian, ngươi biết còn có người nào đối với núi Anpơ học phủ có oán hận không?” Mạc Phàm dò hỏi.
Lý Vũ Nga lắc lắc đầu.
“Ai, khó làm,” Mạc Phàm hơi đau đầu nói.
“Ngươi đối với nơi này còn chưa quen thuộc lắm đi. Ta cùng ngươi đi một chút. Amelia vẫn đang trồng tuyết oải hương của nàng, còn có mấy chỗ có thể hoàn thành. Ta nghĩ nàng xảy ra chuyện ở nơi đó. Ta dẫn ngươi đi xem xem, nói không chắc sẽ có gì,” Lý Vũ Nga nói.
“Nàng là bạn ngươi?” Mạc Phàm hỏi.
“Nàng là tiểu lão sư của ta. Nàng dạy ta cách trồng hoa cỏ, ta kể cho nàng nghe một ít chuyện bên ngoài, nàng rất thích nghe,” Lý Vũ Nga nói.
“À, nha.” Mạc Phàm lúc này mới phát hiện, trong nụ cười nhạt của Lý Vũ Nga còn chen lẫn một tia bi thương. Hay là rất nhiều chuyện nàng đều dùng tâm thái thuận theo tự nhiên để đối ứng, Mạc Phàm mới không cảm thấy nàng thế nào.
Lý Vũ Nga mang theo Mạc Phàm đi về hướng tây, gần sơn. Vừa đi chưa xa, liền nhìn thấy nữ pháp sư tuần tra mắt trừng kia bay từ chỗ cao xuống. Bên cạnh nàng còn có một đoàn người cũng mặc pháp y tuần tra, thế tới hung hăng!
Mạc Phàm cũng là mới biết không lâu, đội trưởng tuần tra mắt trừng này tên là Jessie, tướng mạo hơi thô kệch, tính khí cũng phi thường không tốt!
“Các ngươi đây là làm gì, huy động lực lượng lớn như vậy, chẳng lẽ thật sự nghi ngờ là ta làm ra?” Mạc Phàm nhìn những người này vây quanh mình, hơi khó hiểu chất vấn.
“Không có quan hệ gì với ngươi.” Jessie mắt trừng đi tới trước mặt Mạc Phàm, chợt đưa tay ra, nắm chặt lấy Lý Vũ Nga bên cạnh Mạc Phàm.
Trên người Jessie hiện ra một tầng khí tức hắc ám. Khi tay nàng chạm vào Lý Vũ Nga, gông xiềng hắc ám lập tức quấn quanh thân thể Lý Vũ Nga, khóa chặt toàn thân nàng.
Mạc Phàm sửng sốt một chút, ánh mắt rơi vào người Lý Vũ Nga. Lý Vũ Nga cũng dùng ánh mắt nghi hoặc đáp lại, hiển nhiên nàng căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
“Dừng tay, dừng tay, ngươi giam giữ nàng làm gì?” Mạc Phàm hỏi.
“Trên người nàng có phản ứng vết máu Amelia. Chúng tôi phụng mệnh lệnh Perry viện trưởng đưa nàng đi thẩm vấn, nơi này không có việc của ngươi,” Jessie mắt trừng rất không khách khí nói.
“Ngươi nói cái gì chuyện cười, chuyện này làm sao sẽ liên quan đến nàng?” Mạc Phàm nói.
“Có liên quan hay không, thẩm vấn dưới liền biết! Mang đi!” Jessie ra lệnh cho những tuần tra viên khác.
“Muốn dẫn người, ít nhất giải thích cho ta rõ ràng. Sao lại làm như nàng là hung thủ?” Mạc Phàm đứng trước người Lý Vũ Nga, ngăn trở trước mặt chúng tuần tra pháp sư.