» Q.1 – Chương 1490: Người thứ nhất bị giết hại
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025
Đối với núi Anpơ học phủ vừa bắt đầu không hảo cảm thì không hảo cảm, nơi này dù sao cũng là một đám các cô gái. Nghĩ đến các nàng rất có khả năng có kết cục giống như những động vật nhỏ, Mạc Phàm liền rất khó ngồi yên không để ý đến.
“Mạc Phàm, còn nhớ Minh Châu học phủ thể dục quán lân bì mẫu yêu sao? Từ đó về sau chúng ta lập chí muốn làm toàn thế giới các thiếu nữ bảo vệ sứ giả. Hiện tại núi Anpơ nữ học sinh gặp nạn, không phải là thời cơ tốt để chúng ta ra tay sao? Coi như ta, Triệu Mãn Duyên, một cái!” Triệu Mãn Duyên vỗ lồng ngực hạo nhiên chính khí nói rằng.
“Ta nhớ ngươi trước đây không lâu mới nói, cái trường học quỷ này ngươi đời này cũng sẽ không bao giờ đến nữa?” Mục Bạch nói rằng.
“Ngươi người này như vậy coi là chuyện đáng kể làm gì!” Triệu Mãn Duyên nói rằng.
“Đến ban đêm, chúng ta đi phụ cận đi vòng một chút đi. Ngược lại học thuật giao lưu gì đó có Lý Tịch Mi, Thạch Tuấn Thịnh, Lý giáo sư, Trịnh giáo thụ bọn họ.” Mạc Phàm nói rằng.
“Được… Mạc Phàm, ngươi xác định Bran Thiếp lão sư không có chuyện gì?” Mục Bạch cố ý hỏi một câu.
“Phỏng chừng phương pháp phối chế của ngươi tính sai, hoặc là thuốc ở đây dược hiệu có chút không giống nhau. Nàng xác thực không hề có một chút sự tình.” Mạc Phàm nói rằng.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
…
Hoàng hôn kéo dài rất dài một trận, mây đen hiện ra điêu khắc hình. Có chút mỏng manh đến mức có thể chiếu xuyên xuống nguyệt quang, có chút thì dày đặc đen kịt một màu.
“Heidy tỷ tỷ, ngươi lại đi minh tu sao?” Một cô thiếu nữ trên tay nâng một cái hoa lam, nhìn thấy Heidy tóc xoăn màu nâu nhạt. Heidy đang hướng về thác nước Phelan (Phí Luân) đi đến.
“Ừm, Amelia. Em trồng đây là tuyết oải hương sao? Ta thấy rất nhiều nơi đều gieo.” Heidy trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy, cười lên đặc biệt ấm áp.
“Là đây. Em bỏ ra thời gian rất lâu, còn kém mấy nơi, liền triệt để hoàn thành. Đến lúc đó Heidy tỷ tỷ nhớ đến xem nha.” Thiếu nữ Amelia nói rằng.
“Được!”
Heidy hướng đi thác nước. Thác nước Phelan (Phí Luân) khổng lồ như trước nhìn qua long đằng giao phi, cuồn cuộn ra khí thế luôn mang cho người ta một loại sợ hãi sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng. Nàng đứng ở đỉnh thác nước. Dòng nước mãnh liệt ở đây đột nhiên rơi rụng, cách Heidy cũng bất quá chỉ có 1 mét không tới khoảng cách. Nàng duy trì thân thể trôi nổi, ánh mắt phóng tầm mắt tới toàn bộ thác nước Phelan (Phí Luân) hình bán nguyệt bất quy tắc…
Duy trì đều đều hô hấp. Càng đối mặt hiểm cảnh, càng không thể rối loạn nhịp điệu hô hấp, như vậy sẽ dẫn đến ý niệm cũng theo đó tan rã.
Làm như vậy đại khái qua một giờ, Heidy hãy cùng một tòa pho tượng một dạng đứng ở bên vách núi duyên thác nước. Bỗng nhiên con ngươi của nàng xuất hiện biến hóa, tập trung ở phía trước trong không khí.
Ánh sáng lam bảo thạch chậm rãi bao phủ trên người nàng, dường như nguyệt quang trong sáng cực kỳ. Ánh mắt của nàng dần dần trở nên ác liệt, mà những tấm màn nước thác nước chu vi sinh biến hóa kinh người. Nguyên bản chúng nó đổ xuống, nhưng dưới sự khống chế của ý niệm, những dòng sông Phelan (Phí Luân) này dĩ nhiên tiếp tục hướng ra trước lưu động.
Phải biết toàn bộ sông lớn nói đến phía trước liền đã biến thành vách núi, nước cũng sẽ thuận thế rơi vào hồ sâu. Có thể giờ khắc này đường sông thật giống dọc theo không trung vô hạn duyên vươn ra ngoài như vậy, dĩ nhiên không ngừng mà hướng về phía trước lưu động…
Dòng sông bay vọt vực sâu thác nước, trở thành một tòa cầu không trung màu trắng, dần dần cùng dòng sông dưới thác nước phía dưới hình thành một cái bình hành, hình ảnh đồ sộ mà lại duy mỹ!
Nước không ngừng kéo dài, vẫn bay ra đại khái hơn năm trăm mét. Chúng nó cuối cùng từ không trung rơi xuống, đập vào dòng sông dưới thác nước, chấn động tới một trận tiếng vang.
Heidy trên mặt lại lộ ra mỉm cười. Lần luyện tập này nàng rất hài lòng. Dĩ vãng nàng rất khó có thể tập trung tinh thần như thế, có thể đưa toàn bộ sông hướng về trước thác nước phương kế tiếp vận ra 500 mét, điều này cho thấy tinh thần của nàng lại có một tầng tiểu tiến bộ.
Mục tiêu của nàng là đại cảnh giới. Với thiên phú nhất tâm tam dụng của nàng, đến đại cảnh giới sau khi, ý niệm của nàng sẽ biến thành lực lượng cường đại không gì không làm được.
“Ầm ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~”
Thác nước Phelan (Phí Luân) dần dần khôi phục nguyên trạng. Heidy cúi đầu liếc mắt nhìn, mơ hồ cảm thấy màu nước có chút vẩn đục.
Thác nước Phelan (Phí Luân) vẫn luôn sạch sẽ trong suốt. Đầu nguồn của nó chính là mấy tòa núi tuyết, có băng tuyết hòa tan mà thành một cái sông lớn và thác nước, hầu như không thể nào có bất kỳ vật thể vẩn đục. Trên núi Anpơ cũng rất ít có bùn nhão loại vật thể.
Nàng cúi đầu, con mắt chăm chú nhìn kỹ dòng sông chảy qua dưới chân mình.
Bỗng nhiên, một khuôn mặt với con ngươi hầu như muốn lồi ra khỏi viền mắt xuất hiện. Khuôn mặt này trắng xám tới cực điểm, trên mặt lại có hai vết thương còn đang tràn ra máu tươi. Điều đáng sợ nhất vẫn là đôi mắt kia, trừng trừng nhìn chằm chằm Heidy…
Mà rất nhanh, khuôn mặt này lại theo dòng nước phun trào nhanh chóng trôi qua khỏi tầm mắt Heidy. Heidy rất mau nhìn thấy thân thể đầy vết thương của nàng, nhìn thấy xiêm y nàng bị bong bóng làm rung chuyển, nhìn thấy đôi chân trắng xám của nàng, vô cùng nhỏ nhắn…
Heidy cả người đều ngây người, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ!!
Thời gian tương đối ngắn ngủi, không chờ Heidy tỉnh lại, bộ thân thể kia liền từ trong dòng sông lững lờ trôi qua dưới chân Heidy, sau đó đột nhiên rơi xuống vách núi thác nước!!
Nước không phải vẩn đục, mà là bị nhiễm máu tươi, còn có một bộ thi thể theo dòng sông thác nước Phelan (Phí Luân) bay xuống. Tất cả đến đột ngột và kinh sợ, đến nỗi đợi được cái thân thể nhỏ nhắn kia đâm vào đến đáy hồ sâu sau Heidy đều quên dùng ý niệm đi ngăn cản!!
“A ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~! ! !”
Rất nhanh, tiếng rít gào của Heidy nhất thời xé rách đêm yên tĩnh này!
…
…
Người đầu tiên chạy tới chính là Bran Thiếp. Nàng hoán vài tên học viên tuần tra đi vào dưới hồ sâu vớt.
Heidy ngồi ở băng đá công viên bên cạnh thác nước, cả người có chút hồn bay phách lạc.
Tu vi của nàng là cao, có thể nàng cũng chưa va chạm nhiều, thậm chí đây là lần đầu tiên nàng gần gũi người chết như vậy, đặc biệt là nàng từ dòng sông dưới chân mình trôi qua đi, đôi mắt kia trừng trừng nhìn mình chằm chằm tình cảnh đó, tạo cho nàng một sự xung kích tâm lý rất lớn. Đến bây giờ cả người còn không tự chủ run lên.
Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch chạy tới lúc, vừa vặn nghe được nhân viên tuần tra hô to, hiển nhiên đã tìm thấy cô gái bị dòng nước đẩy xuống đáy hồ.
“Ta… Ta trước đây không lâu mới cùng nàng nói chuyện. Nàng rất vui vẻ nói cho ta, nàng nhanh hoàn thành tác phẩm của nàng.” Heidy có chút hồn vía lên mây nói rằng.
Chờ bình tĩnh lại sau khi, Heidy ý thức được cô gái bay xuống kia chính là nữ thợ trang trí đã chào hỏi mình, Amelia.
Nàng là thợ trang trí của học viện Phelan (Phí Luân) núi Anpơ. Tất cả khóm hoa, tường họa, đèn đường treo sức, cửa vòng hoa đều do nàng tự làm. Nàng là một pháp sư hệ thực vật, tu vi không cao lắm, nhưng cũng nhiệt huyết ở đây. Toàn bộ học viện người đều nhận thức nàng, xưng nàng là tiểu Tiên linh Phelan (Phí Luân).
Nàng là một đứa cô nhi, có một quá khứ rất tồi tệ. Đến nơi này sau khi, nàng như đối với tất cả đều tràn đầy hy vọng, làm điều mình am hiểu và yêu thích, tạo cho toàn bộ học viện Phelan (Phí Luân) một cảnh sắc đẹp nhất. Mọi người cũng đều rất yêu thích nàng.
Nàng rõ ràng còn có cuộc sống dài như vậy. Nàng hiền lành, chăm chỉ và yêu đời như vậy, nhất định sẽ được nhiều người hơn khen ngợi, sẽ gặp được người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng, sẽ thường xuyên mang theo những đứa trẻ yêu hoa giống nàng về học phủ núi Anpơ…
Nhưng lại kết thúc như vậy.
…
Heidy và Bran Thiếp đều không dám đi xem thi thể cô gái, bởi vì bị dòng nước đẩy xuống đáy hồ, thân thể của nàng rõ ràng bị vặn vẹo biến dạng.
Những nhân viên tuần tra kia kỳ thực cũng vậy, đối mặt chuyện như vậy cũng cảm thấy đáng sợ. Dĩ vãng nếu có chuyện như vậy xảy ra, đều sẽ thông báo cho Thánh Tài Viện, để người bên Thánh Tài Viện giải quyết.
Tuy nhiên không biết tại sao, lần này viện trưởng cũng không thông báo Thánh Tài Viện, trái lại yêu cầu người ở hiện trường không được truyền đi.
“Ta đi xem xem đi.” Mạc Phàm liếc mắt nhìn những cô gái này, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Những cô nương này tu vi rất cao, nhưng các nàng thiếu hụt số lần rèn luyện bên ngoài.
Mạc Phàm vừa kéo tấm vải trắng ra, lúc này Cheryl có chút phẫn nộ đi tới, chỉ vào Mạc Phàm mắng: “Ngươi đây là phải làm gì? Người chết rồi, còn như vậy khinh nhờn!”
“Ngươi cứ đi sang một bên cho ta.” Mạc Phàm cực kỳ thiếu kiên nhẫn đứng dậy, khí thế trên người lập tức khổng lồ mấy phần, ép tới Cheryl đến thở cũng không kịp.
“Cheryl, lui xuống đi!” Bran Thiếp nói rằng.
“Lão sư, nàng đồ vô sỉ này…”
“Câm miệng! Đến cùng là ai cho phép ngươi không có một chút giáo dưỡng như vậy? Không nhìn thấy hắn đang kiểm tra thi thể sao? Lẽ nào ngươi cho rằng việc bắt được tên hung thủ độc ác này không quan trọng chút nào? Ngươi quấy rối như vậy chính là tôn trọng người chết sao?” Bran Thiếp nổi giận nói.
Cheryl ngây người, nàng sao cũng không nghĩ tới mình sẽ bị lão sư của mình răn dạy như vậy, nước mắt sắp muốn rơi xuống.
Bran Thiếp là đạo sư của Cheryl, dĩ vãng Cheryl vẫn luôn được Bran Thiếp yêu quý, tính tình cũng có vẻ kiêu căng ngạo mạn. Mạc Phàm nhìn thấy Bran Thiếp mắng Cheryl, trong lòng một trận mừng thầm, không uổng công mình đồng ý tự thân xuất mã giúp Bran Thiếp bắt hung thủ.
“Chúng ta đã ở khu vực học viện phụ cận tuần tra, nhưng đáng tiếc học viện quá lớn, nhân số quá đông, rất khó chăm sóc từng người.” Mạc Phàm thở dài một hơi nói.
Kiểm tra một chút tình hình cô gái, Mạc Phàm nhìn ra cũng không khỏi dâng lên một trận phẫn nộ. Trên người cô gái rất nhiều nơi đều bị cắt, mặt, lưng, chân, bụng, vai… Hơn nửa gặp phải buộc chặt hoặc cố định, khiến nàng không thể giãy dụa, tùy ý những tĩnh mạch máu trên người từ từ trôi qua, đến gần chết thì bị ném vào thác nước Phelan (Phí Luân).
Nàng khi bay trong thác nước hẳn là vẫn còn dấu hiệu sự sống, đại khái vài phút sau mới tử vong.
“Cái kia, Bran Thiếp lão sư, phiền phức giúp tôi kiểm tra một hạng, tôi đến không tiện lắm.” Mạc Phàm nói với Bran Thiếp.
“Được.” Bran Thiếp đi tới, nàng hiển nhiên cũng nhận ra cô gái tên là Amelia này, ánh mắt có một chút né tránh.
Mạc Phàm đến gần Bran Thiếp một chút, tiến đến bên tai nàng thấp giọng thì thầm.
Bran Thiếp có chút bất ngờ, nhưng vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, tùy ý Mạc Phàm tới gần, cảm nhận được hơi thở có chút nóng hổi, Bran Thiếp có vẻ hơi không tự tại.
“Mong nàng bỏ qua cho, tôi chỉ muốn làm một ít phân tích.” Mạc Phàm nói rằng.
“Tôi rõ.” Bran Thiếp gật gật đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt đầu kiểm tra hạng Mạc Phàm nói tới.