» Q.1 – Chương 1483: Ta là một cái thành thật học sinh
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025
“Thí đại sự, còn như vậy lấy mệnh cùng đẩy à!”
Mạc Phàm đương nhiên không thể vô duyên vô cớ cắt đứt cổ người ta, cho dù đối phương vô cùng thô bạo không nói lý, chuyện này còn xa không tới mức một mất một còn. Nhưng mà, phản bội ma ảnh thu hồi nói, ý niệm lưỡi dao sắc của đối phương e sợ sẽ xuyên thủng thân thể mình ngàn lỗ, điều này làm cho Mạc Phàm vô cùng đau đầu!
“Xem như ngươi lợi hại!” Mạc Phàm cắn răng một cái, vẫn là thu hồi phản bội ma ảnh. Nơi này là trường học, Mạc Phàm còn chưa đến mức không nhận rõ sự tình nặng nhẹ.
Một bên khác, Heidy rốt cục lộ ra một tia nụ cười chiến thắng, đồng tử màu xanh lam của nàng có từng tia một chuyển biến, ý niệm lưỡi dao sắc lướt qua người Mạc Phàm với tốc độ cực nhanh…
Mạc Phàm không có đề phòng, hắn chỉ có thể để mặc cho những ý niệm chi nhận này thổi qua. Heidy cũng không có thật sự xé xác Mạc Phàm thành mảnh vụn, ý niệm lưỡi dao sắc chỉ để lại vài vết máu trên người Mạc Phàm, nhưng không làm thương tới chỗ yếu.
Vết thương nóng bỏng một hồi, Mạc Phàm đứng đó, nhếch miệng, nhìn máu tươi nhỏ xuống từ vết thương, từng giọt từng giọt dung nhập vào dòng nước sông đang cuộn chảy.
“Lần này ngươi hài lòng chưa?” Mạc Phàm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói với Heidy.
“Là ta tha cho ngươi!” Heidy bất mãn với ngữ khí của Mạc Phàm, nghiêm túc nói.
“Nếu như ngươi là kẻ địch, ta sẽ không hạ thủ lưu tình,” Mạc Phàm nói.
“Ngươi đến giờ vẫn chưa nói một câu xin lỗi à!” Heidy hơi giận nói.
“Vậy ta xin lỗi ngươi hai lần, ngươi cho ta xem lại lần nữa, chúng ta hòa nhau,” Mạc Phàm nói.
“Quả thực không thể tha thứ!!” Heidy sắp nổ tung, ý niệm của nàng lan tràn trong không khí, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ san bằng nơi này.
Mạc Phàm cũng không cam lòng yếu thế, ngọn lửa trên người hắn chui vào trong vân không gian, đốt thành một mảnh hỏa vân cực nóng.
“Được rồi, được rồi, hai vị cũng đừng đánh nữa…” Trên thác nước, một nữ tử trung niên mặc pháp bào kim bích sắc mở lời nói.
Mạc Phàm nhìn về phía thác nước phía trên, phát hiện một người phụ nữ phong vận (bộ dạng thướt tha) lững lờ từ đỉnh thác nước hạ xuống, sau lưng nàng có một đôi cánh trắng muốt với những sợi lông vũ đẹp đẽ, dòng thác nước mạnh mẽ không ngừng cuộn trào hơi nước, nhưng ở vị trí cách nàng chưa đến nửa mét, nước tự động bị đẩy ra…
“Nghĩ đến đây cũng là một hiểu lầm,” nữ tử pháp bào kim bích nói.
“Ngươi đứng ở trên nhìn lâu như vậy, còn tưởng rằng sẽ nói gì đó có ý nghĩa thực tế hơn,” Mạc Phàm không vui nói.
Từ sớm, Mạc Phàm đã cảm giác được sự tồn tại của nữ pháp sư này. Rất rõ ràng, nàng là đạo sư ma pháp của núi Anpơ. Heidy thô bạo, hung hăng, không nói lý cũng hơi cúi đầu hành lễ khi nhìn thấy nàng.
“Luận bàn giữa các ngươi người trẻ tuổi là màn trình diễn đặc sắc nhất đối với chúng ta, ta cớ gì phải ngăn cản đây?” Nữ đạo sư nói.
“Già Lam lão sư, người như thế tại sao lại đến học phủ núi Anpơ của chúng ta?” Heidy hỏi.
“Là chúng ta mời. Học phủ Minh Châu rực rỡ trên thế giới học phủ chi tranh, chúng ta hy vọng có thể học được một vài thứ từ quốc gia cổ lão Đông Phương đó. Để đáp lại, chúng ta cũng sẽ mời đạo sư và học sinh của họ đến giao lưu. Họ là khách quý của chúng ta, Heidy, đừng làm khó họ,” Già Lam nói.
“Những người khác ta đương nhiên sẽ không làm khó dễ, còn hắn…” Heidy muốn chiến đấu đến cùng với Mạc Phàm.
“Có bệnh. Cái thác nước dung động này vốn dĩ ai cũng có thể đến thử thách, ngươi tự cho mình cảm thấy dung trong động an toàn hơn cả khuê phòng của ngươi. Ta xông vào nhìn thấy…”
“Ngươi nói thêm câu nữa, ta sẽ lập tức cho ngươi biến mất khỏi thế giới này!” Heidy lạnh lùng nói với Mạc Phàm.
Tại sao nàng có thể để người khác biết mình bị một tên lưu manh nhìn thấy thân thể? Chuyện này dù thế nào cũng không thể truyền đi!
“Câu nói như thế này ngươi nói rồi không dưới năm lần, kết quả ta vẫn tốt đẹp đứng ở đây,” Mạc Phàm nói.
“Già Lam lão sư, hay là cứ để họ ở đây phân định thắng bại đi. Nghĩ đến trong thời gian ngắn họ cũng sẽ không phân ra kết quả. Chúng ta trước hết lên cầu lầu uống chén trà đi,” Lý giáo sư bước tới, đế giày của hắn dán vào mặt nước, nhưng người không hề có dấu hiệu chìm xuống.
“Ngài nói cũng có lý,” Già Lam đạo sư cười cười.
“Ta không đánh. Lý Tịch Mi, cho? Liệu cái thương,” Mạc Phàm từ dòng nước sông nhảy lên chỗ cầu dây.
Nhìn thấy những vết máu chưa khô trên người Mạc Phàm, Cheryl và Edith cảm thấy như xả được cơn giận.
Mạc Phàm mặc kệ hai người phụ nữ này, cũng không biết có phải họ cố ý hay không. Chẳng qua chỉ nhìn mấy lần thân thể, mà làm đến bản thân còn phải trả giá lớn như vậy.
“Ta không phải pháp sư chữa trị,” Lý Tịch Mi nhướng mày nói.
“Ồ? Thế mang ngươi tới làm chi?” Mạc Phàm nói.
“…Ai biết ngươi vừa đến đã đánh nhau với người ta!” Lý Tịch Mi nói.
“Để ta chữa trị cho ngươi. Hẳn đều là những vết thương nhẹ. Đệ tử này của ta cũng không có ác ý quá lớn,” Già Lam lão sư bước tới, lòng bàn tay hiện ra một con bướm tinh linh chữa trị trắng như tuyết.
Bướm tinh linh chữa trị bay đến người Mạc Phàm, vòng quanh Mạc Phàm vài vòng, những vết thương kia nhanh chóng khép lại. Thương cũng không nặng lắm, chỉ làm y phục rách nát, toàn thân máu me, vô cùng khó chịu, cũng vô cùng chật vật!
“Học phủ của các ngươi toàn là loại nữ lưu manh này à? Ta thấy ta vẫn về nội thành đi thôi,” Mạc Phàm nói.
“Trời cũng sắp tối, các ngươi phải về nội thành còn phải tiêu hao ma năng để chạy đi. Đi thôi. Ta thấy ngươi cũng là một người tốt. Học phủ núi Anpơ của chúng ta hẳn phù hợp với khẩu vị của ngươi,” Già Lam lão sư cười cười nói.
“Vị lão sư này, câu nói này của ngươi nói rất kỳ lạ. Ta Mạc Phàm vẫn luôn là một học sinh trung thực, ở học phủ Minh Châu cũng suýt nữa cầm học bổng ưu tú thâm. Không tin ngươi có thể hỏi Lý giáo sư, Trịnh giáo sư, họ đều biết chuyện của ta ở học phủ Minh Châu…” Mạc Phàm nói.
“Mạc Phàm, chuyện này chúng ta cũng rất khó làm chứng cho ngươi,” Lý giáo sư đáp lại.
Mạc Phàm còn không gây sự?
Đại Ma đầu của học phủ Minh Châu, thấy ai không vừa mắt là đánh người đó. Mấy người có bảng xếp hạng khá cao hình như không có ai không bị hắn thu thập. Chuyện như khiêu chiến toàn thể tân sinh, vừa vào tân hệ đại chiến toàn hệ, Lý giáo sư đều không ngại ngùng nhắc đến. Mạc Phàm còn mặt dày nói mình là học sinh trung thực, quả nhiên càng trẻ càng không biết xấu hổ!
“Ai, tính toán một chút. Ta không so đo với phụ nữ điên. Đi thôi, mau mau vào đi, ta đói chết rồi,” Mạc Phàm nói.
“Ta đã chuẩn bị mỹ thực. Ta nghĩ này sẽ làm ngươi đối với học phủ núi Anpơ của chúng ta có cái nhìn mới,” Già Lam lão sư làm một tư thế mời.
Heidy trước mặt Già Lam lão sư cũng không dám tùy ý đánh, chỉ có thể dùng cặp mắt sát ý lạnh băng nhìn chằm chằm gáy Mạc Phàm.