» Q.1 – Chương 1408: Toái Không ý niệm ánh mắt
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025
Trấn Bắc quan chính diện phía bắc mười km, mấy ngàn con người kéo thuyền của Minh giới sợ hãi chạy tứ phía. Bản thân chúng là một đám nô lệ, không có ý chí lực. Chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại mạnh mẽ hơn, chúng sẽ hóa thành một đám chuột nhắt.
Minh Quân Oa cặp mắt to lồi ra. Ác ma trên lưng thiêu đốt khiến nó vô cùng thống khổ. Dù đã hô hoán ra hết thảy phù ấn Minh giới, gắt gao phòng thủ thân thể da dày thịt béo, phần lưng Minh Quân Oa vẫn bị thiêu ra một lỗ to. Di chuyển gian nan, nó cũng bắt đầu nhảy lên, muốn thoát khỏi ngọn lửa đáng sợ này.
Làm sao ngọn lửa lại ở trên lưng nó? Minh Quân Oa làm sao cũng bỏ rơi không được. Nó chỉ có thể thống khổ xoay loạn lăn lộn, không biết ép chết bao nhiêu sinh vật Minh giới vô tội…
“Ha ha ha ha ha, thực sự là bất ngờ a. Thịnh điển của ta lại xuất hiện hai tên phản đồ, còn đều tiến đến một khối.” Hồng y đại giáo chủ Lãnh Tước nhìn kỹ Mạc Phàm, như một người điên cười lớn. Không biết là cười thất bại của thịnh điển lần này, hay là cười Mạc Phàm tự tìm đường chết!
Unas tử, khiến Hồng y đại giáo chủ Lãnh Tước không tìm được điểm phát tiết. Hắn đem oán niệm cuồn cuộn của mình phóng thích lên những người trấn thủ, càng muốn toàn bộ Bắc nguyên chết dưới bước chân của Minh giới đại quân…
“Đại nhân, nhân vật như vậy không buông tha ngài nhọc lòng. Giao cho ta đi.” Chanh Quỷ biết lúc này là cơ hội lấy lòng. Hắn cho mấy tên chấp sự áo lam đứng sau lưng Mạc Phàm một cái ánh mắt.
Mấy tên đại áo lam cách Mạc Phàm không xa, chỉ vài bước khoảng cách.
Nói thật, bọn họ vừa nãy thực sự rất sợ Lãnh Tước dưới cơn giận dữ làm thịt bọn họ. Với tính cách của Lãnh Tước, hắn sẽ làm chuyện như vậy. Ai ngờ ở đây lại có một tên phản đồ, đó không phải vừa vặn cho Lãnh Tước xả giận, cũng vừa hay cho bọn họ mấy cái cơ hội biểu hiện sao!
Lãnh Tước ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nhưng không hề trả lời lời nịnh hót của Chanh Quỷ và mấy tên đại áo lam.
Chanh Quỷ từ đầu Minh Quân Oa nhảy xuống. Minh Quân Oa nhảy nhót lung tung cũng không ảnh hưởng hắn tiến lên.
Chanh Quỷ rõ ràng là một độc hệ pháp sư. Hắn đồng dạng tu luyện lực lượng độc lên chính mình. Khi hắn tiếp cận Mạc Phàm, thân thể hắn bắt đầu sản sinh độc biến ghê tởm, từng cái từng cái như bắp thịt lại như u ác tính mọc ra, khiến cả người hắn nhìn qua như một con độc biến dã thú!
Chanh Quỷ tứ chi chạm đất, phảng phất học được một vài thức tấn công của Độc Thú, tốc độ nhanh như tia chớp, chỉ một cái nháy mắt đã đến trước mặt Mạc Phàm…
“Ngươi coi chính mình rất anh dũng, ẩn núp đến nơi chúng ta, có thể ngăn cản chúng ta. Dù cho ngăn cản không được cũng bất quá là chết… Có thể ngươi căn bản không biết, chết ở nơi chúng ta chính là một loại trừng phạt nhân từ nhất rồi!” Chanh Quỷ làm sao cũng coi là một đại đầu mục, tiếng nói của hắn thô cuồng khó nghe tới cực điểm.
Mạc Phàm đứng ở đó. Điều hắn quan tâm căn bản không phải tên Chanh Quỷ này. Hắn nhìn thấy những con quỷ đau khổ kết bè kết lũ đang bay trở về từ tường thành. Nói như thế, Hồng y đại giáo chủ Lãnh Tước đã nhận ra mình đối mặt nguy hiểm…
Có thể thấy, những oán linh đau khổ đó là đòn sát thủ của Lãnh Tước, là nguồn sức mạnh lớn của hắn.
Linh Linh khi phân tích Hồng y đại giáo chủ Lãnh Tước thực ra đã sai lầm. Tên này tuyệt không phải loại người tự thân nhỏ yếu, thông minh siêu quần. Hắn tự thân tuyệt đối không yếu, đặc biệt là trong thân thể còn chứa đựng một luồng năng lượng tà ác khổng lồ tương tự với lực lượng ác ma. Loại năng lượng này khá giống thứ trữ hàng trong tà châu kết tụ, có thể rèn đúc ra một Hồng Ma đáng sợ có lực lượng oán niệm!!
“Không biết cân nhắc, Chanh Quỷ đại nhân lại cho ngươi niệm điếu văn!!” Đại áo lam Ai Đồ cả giận nói, phối hợp Chanh Quỷ vây quanh Mạc Phàm.
Ác ma chi hỏa tuôn trào trên người Mạc Phàm thực ra đã bao phủ gần hai km. Làm sao Chanh Quỷ, đại áo lam Ai Đồ cùng vài tên áo lam khác đang ở vị trí trung tâm lại không phát hiện được…
Xác thực, sức mạnh quá mức mạnh mẽ ở trước mặt người không biết và người có thực lực căn bản không cùng một cấp bậc chẳng khác nào không tồn tại, trừ phi nó chân chính phô bày!
“Ta trước tiên rút ngươi lưỡi!!” Chanh Quỷ cảm thụ được sự coi rẻ sỉ nhục của Mạc Phàm, gào thét một tiếng, trực tiếp phát động công kích u ác tính.
U ác tính bắp thịt điên cuồng phát ra vô số hình răng. Nhìn qua lại như mấy trăm con quái vật mọc đầy răng nanh độc đồng thời táp tới Mạc Phàm. Mấy tên áo lam vây công nhìn thấy công kích biến ảo hệ độc mạnh mẽ này, đều sợ hãi làm tổn thương chính mình, dồn dập lùi lại một khoảng cách nhỏ.
Tin rằng oán niệm của Chanh Quỷ cũng rất lớn, muốn bắt tên không có mắt này để xả giận!!
Răng nanh độc tràn ngập chu vi, Mạc Phàm lại như rơi vào một cái lồng đầy những con thú khổng lồ đói bụng. Răng độc đóng kín tất cả khu vực hắn có thể né tránh.
“Chết!” Khuôn mặt Chanh Quỷ đột nhiên xuất hiện trong răng độc, mang theo nụ cười gằn.
Mạc Phàm nâng mắt, như xem một màn biểu diễn buồn cười của tên hề, lạnh lùng. Khuôn mặt hắn bản thân đã đầy vết tích. Theo huyết thống ác ma thức tỉnh, từng đạo từng đạo ác ma chi văn cực kỳ khoa trương xuất hiện ở phía trên, từ hai mắt giao văn đến tai sau, lại từ trán kéo dài đến cằm. Một đôi đồng tử ác ma màu mực trong suốt dưới sự tôn lên của ác ma chi văn tà dị uy nghiêm này trở nên uy nghiêm cực kỳ, trở nên tràn ngập tư thế nguy hiểm!
Ý niệm!
Một đạo ý niệm chăm chú, không gian xung quanh Mạc Phàm đột nhiên rung động không tên!!
“Binh!!!!!!!!!!”
Không gian như chiếc gương chịu sự va đập to lớn đột nhiên vỡ thành vô số mảnh. Cùng lúc đó, những chiếc răng độc buồn cười kia cũng dưới ánh mắt ý niệm này hóa thành bột màu xanh…
Thế tấn công răng độc cuồng nhiên ở giây trước còn như sóng to gió lớn bao trùm tới, giây sau lại gió yên sóng lặng, bị tan rã đến cái gì cũng không còn sót lại. Chỉ còn lại một khuôn mặt Chanh Quỷ đầy nhọt độc như trước ở trước mặt Mạc Phàm, đầy rẫy sự khó tin và sợ hãi không rõ!
Thân thể dã thú cường tráng đầy u ác tính của Chanh Quỷ cũng cùng tan nát. Đầu hắn trống rỗng ngưng lại ở trước mắt Mạc Phàm, cuối cùng như một quả dừa nát rơi xuống.
Mỗi một nhân viên Hắc Giáo Đình cận kề cái chết đều có một nỗi nghi hoặc như vậy: Quốc gia Tử Vong mà Hồng y đại giáo chủ nói thực sự tồn tại sao?
Nếu tồn tại, vậy bọn họ hiện tại liền nhận được tân sinh, như một quý tộc tân sinh giáng lâm ở quốc gia Tử Vong hưởng thụ sự sống mãi, những người khác đều làm nô tài.
Nếu không tồn tại, vậy thì cùng những sinh linh khác một dạng hoặc là triệt để biến mất khỏi thế giới này, hoặc là biến thành một tia oan hồn. Bất kể là loại nào cũng là thống khổ, đều là không cam lòng.
Khoảnh khắc đầu Chanh Quỷ lăn xuống, trong đầu hắn không có nỗi nghi hoặc này. Hắn chỉ đơn giản không hiểu vì sao mình lại không đỡ nổi một đòn như vậy, vì sao lại chết trên tay một tên tiểu tử không đáng chú ý như thế, vẫn bị một ánh mắt ý niệm thuấn sát. Chính mình ở trước mặt hắn phải yếu đến mức nào, mới không chịu nổi đối phương khinh thường sử dụng một chiêu nửa thức!!!
“Các ngươi không phải yêu thích kiệt tác của mình sao? Vậy cũng tự mình đi thưởng thức thưởng thức!” Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng lướt qua mấy tên đại áo lam sợ hãi đến mức đã đứng không vững phía sau.
Mạc Phàm đi tới trước mặt mấy tên đại áo lam này, như xách con gà con xách cổ bọn họ lên.
Rõ ràng là một động tác đơn giản nhất, trực tiếp nhất, mấy tên đại áo lam này liền không có không gian phản kháng, cứ như vậy bị Mạc Phàm ném thẳng vào đại dương vong linh.
Để đảm bảo mấy tên đại áo lam này có thể bị xé nát hơn, có thể cảm nhận được sự hung tàn chân chính của Minh giới đại quân, Mạc Phàm còn ném bọn họ về các hướng khác nhau, đảm bảo ở đó có đủ nhiều và đủ mạnh sinh vật Minh giới cho họ trải nghiệm!
Tiếng kêu thảm thiết liên miên rất nhanh truyền đến. Thứ tư vị đau khổ này Mạc Phàm nghe tới đều cảm thấy tươi đẹp. Chẳng trách một số kẻ biến thái tâm lý yêu thích loại tiếng kêu này, gọi càng thảm càng khiến người ta hưng phấn… Mạc Phàm không phải biến thái tâm lý. Hắn chỉ đối với kẻ tàn nhẫn tàn nhẫn. Cũng chỉ khi kẻ tàn nhẫn phát ra tiếng kêu như vậy, hắn mới cảm thấy là một sự hưởng thụ!!
Mấy tên đại áo lam bị xé nát thịt xương. Trong đó tên đại áo lam tên Ai Đồ, càng bị Mạc Phàm ném tới chỗ hạt quân Medusa.
Hạt quân Medusa vốn mang theo cảnh giác đối với Mạc Phàm. Ai ngờ đối phương lại hữu hảo ném một pháp sư nhân loại cấp cao tới đây.
Các sinh vật Minh giới khác căn bản không dám cướp giật với hạt quân Medusa. Liền nhìn thấy Ai Đồ bị tóc hạt quân Medusa cuốn lấy. Bản thân hạt quân Medusa không ăn uống, nhưng những con rắn trên đầu nó lại một con so với một con tham lam không đáy.
Chúng thoát ra khỏi thân thể, mỗi con đều muốn thưởng thức miếng thịt ngon nhất. Nhưng đáng tiếc miếng thịt này vẫn quá nhỏ một chút, không đủ chúng phân thực. Tóc hạt quân Medusa bắt đầu có chút chờ mong Mạc Phàm bên kia có thể ném thêm vài con người ngon tới đây…
Còn lại áo lam, toàn bộ bị Mạc Phàm ném đi. Bản thân họ rõ ràng không có năng lực chống lại sinh vật Minh giới. Những sinh vật Minh giới đó ăn chúng rất siêng năng, nào quản họ có phải là người mở cửa cho chúng không.
Những áo lam này vốn chờ đợi nhìn hình ảnh đẹp đẽ của Minh giới sinh vật đại quân tàn phá Bắc nguyên, nhưng làm sao biết mình rơi vào kết cục như vậy? Dưới sự sợ hãi tột độ đó, căn bản không có mấy tên áo lam sẽ thực sự còn ấp ủ cái gọi là giấc mơ quốc gia Tử Vong dưới một người trên vạn người!
Hồng y đại giáo chủ Lãnh Tước đối với hành động của Mạc Phàm căn bản không hề bị lay động.
Dưới cái nhìn của hắn, tất cả thủ hạ đều chết rồi cũng không quan trọng bằng cái chết của Unas. Cái chết của Unas đã khiến hắn có ý nghĩ sát quang trừ chính hắn ra tất cả mọi người. Mạc Phàm làm vậy đúng là giúp hắn một chuyện. Vì vậy hắn không phẫn nộ, trái lại là cười, cười đến cực kỳ xán lạn và vặn vẹo.
“Hữu dụng không?” Hồng y đại giáo chủ Lãnh Tước cười nhạo Mạc Phàm.
Kim tự tháp Khufu đã giáng lâm, Minh giới đại quân đã bắt đầu đạp lên. Tường thành vĩ đại chẳng qua là kéo dài thời gian. Mạc Phàm tàn sát như vậy cũng bất quá là phát tiết tâm phẫn. Vận mệnh toàn bộ Bắc nguyên bị nuốt hết sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Chạy trốn tới Phi Hoàng thị, Minh giới đại quân sẽ đình chỉ bước chân của chúng sao??
“Ta sẽ đem các ngươi từng cái từng cái đưa xuống địa ngục.” Mạc Phàm lại một lần nữa lặp lại câu nói này đã vô số lần tê hô trong lòng!
“Giết ta, các ngươi cũng một dạng thảm bại. Bao nhiêu đáng thương Đông Phương chủng tộc a, như cừu con súc vật chết đi… Càng thú vị hơn là, các ngươi ngay cả ta cũng giết không chết!” Tiếng Lãnh Tước trở nên ác liệt, nghe vào như một đứa quỷ anh đang kêu gọi, “Ngươi không giết chết được ta, ngươi không giết chết được ta!!”