» Q.1 – Chương 1402: Phong Dực trảm áo lam
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025
Sàn quyết đấu nham thạch mở ra, Triệu Mãn Duyên kéo một con chó chết, đem thi thể Tử Quỷ cao cao ném về phía chúng thành viên Hắc Giáo Đình.
Nhóm người của Hắc Giáo Đình này chính là đi theo Tử Quỷ. Tử Quỷ, kẻ thủ lĩnh này, vừa chết, dù chưa đến mức trực tiếp dọa lui bọn chúng, nhưng tuyệt đối có thể khiến trái tim điên cuồng tiến công quy mô lớn của bọn chúng lung lay.
“Lão Triệu, khá lắm!” Trương Tiểu Hầu nhìn thấy Triệu Mãn Duyên làm thịt Tử Quỷ, cuối cùng nở nụ cười trên khuôn mặt căng thẳng, mặc dù mặt hắn đặc biệt dơ bẩn.
“Chúng ta viện trợ đến rồi, chúng ta viện trợ đến rồi!” Không biết ai hô lớn một câu, liền càng nhiều quân pháp sư theo hò reo lên, tựa hồ như đến thiên quân vạn mã, khí thế hoàn toàn trái ngược với tình hình bị áp chế trước đó!
Triệu Mãn Duyên thấy cảnh này, đột nhiên hiểu tại sao ở cổ đại, việc lấy thủ cấp địch tướng lại trọng yếu như vậy, cũng hiểu rằng dao động quyết tâm chiến đấu, thực lực chắc chắn sẽ mất giá rất nhiều.
Bởi vậy, càng cho thấy Mạc Phàm phải giết Lãnh Tước là chính xác và sáng suốt. Chỉ có giết chết người như Hồng y đại giáo chủ của Hắc Giáo Đình, thế giới này mới bớt đi một nhóm lớn những kẻ phát điên và sùng bái ác tà.
“Đem những cẩu tạp chủng này toàn bộ đưa xuống địa ngục!” Triệu Mãn Duyên cảm nhận được khí thế của trấn thủ giả môn, là người chém xuống Tử Quỷ, hắn tin chắc lời nói của mình cũng nhất định có thể mang đến cho những người khổ sở chống đỡ này một liều thuốc kích thích!
Vừa gào thét câu nói này, Triệu Mãn Duyên tự làm tan vỡ lớp nham chi áo giáp dày đặc trên người mình. Chúng hóa thành vô số mảnh nham giáp nhỏ hơn, dựng lên một tầng phòng ngự cho tất cả các pháp sư trấn thủ còn sống sót, còn đang chiến đấu.
Phượng Vu Phi trên đài ma phong hỏa thấy lực lượng nham khải quần thể này của Triệu Mãn Duyên, trong đôi mắt loé lên ánh sáng đã lâu không gặp.
Không hổ là Ma Pháp sư chống đỡ dưới quân chủ cấp công kích, lại có thể đồng thời dựng lên nham chi khải cho hơn trăm người, dường như một số ma pháp cấp trung uy lực cường không nhất định lay động được!
Phòng ngự là điều tuyệt đại đa số Ma Pháp sư đều không có. Dựa dẫm ma cụ, ma cụ cũng thường chỉ có thể sử dụng ngắn ngủi. Một khi chịu công kích, không chết cũng bị thương…
Bởi vậy, đừng xem độ dày một đạo phòng ngự quần thể không thể so với Triệu Mãn Duyên đơn độc mặc. Đối với rất nhiều pháp sư mà nói, đó là một lần đảm bảo sinh mệnh, mang ý nghĩa bọn họ rất nhiều lúc có thể buông tay liều mạng với kẻ địch hơn!
“Súc yêu nguyền rủa không làm bị thương được chúng ta, giết a, đừng động súc yêu nguyền rủa, giết bọn hắc y, áo lam của bọn chúng, những súc yêu nguyền rủa này cũng không sống được nữa!” Khúc Khang hô to lên.
Công kích của súc yêu nguyền rủa không thể phá vỡ nham khải quần thể của Triệu Mãn Duyên, các pháp sư trấn thủ lập tức nhập thành một khối, triển khai một lần phản công đối với hắc y, áo lam, súc yêu môn của Hắc Giáo Đình!
“Trương quân thống, trốn sau đám súc yêu nguyền rủa kia có một tên áo lam, chính là hắn giết Phiếm quan quân.” Một tên quân pháp sư chỉ vào một vị trí nói rằng.
Trương Tiểu Hầu lập tức nhìn về nơi đó, lúc này mới phát hiện nơi đó quả thật có một gã ẩn mình trong bóng tối. Kẻ đó sau khi Tử Quỷ chết dường như liền trở thành chỉ huy của đám hắc y giáo sĩ, vừa úy thủ úy cước, vừa không ngừng ra hiệu lệnh cho các hắc y khác.
“Ta tới đối phó hắn!” Trương Tiểu Hầu như đinh đóng cột nói.
Tiếng nói còn bay trong không khí, người Trương Tiểu Hầu đã vọt ra xa 200 mét. Đám hắc súc yêu tối om om muốn nhào tập hắn, kết quả vừa giơ lệ trảo lên, người hắn đã đến chỗ xa hơn, một mảnh trảo gió ác liệt thổi qua toàn bộ thất bại!
Tốc độ của Trương Tiểu Hầu nhanh kinh người, súc yêu nguyền rủa có nhiều hơn nữa cũng không ngăn được hắn.
Tên áo lam bóng đen kia nhìn thấy Trương Tiểu Hầu như mũi tên lao đến, sợ đến vội vàng độn ảnh mà chạy.
Quan Thần Mộc này, chỉ một mình Trương Tiểu Hầu đã giết không dưới năm tên áo lam, các hắc y khác càng nhiều vô số kể. Nếu không có người này ở, quan Thần Mộc sớm đã bị bọn chúng công chiếm.
Kẻ giết người nhiều nhất đang nhìn chằm chằm mình, áo lam bóng đen nào dám chính diện ứng chiến, lập tức thoát càng xa hơn.
“Chạy được không!” Trương Tiểu Hầu thầm cảm thấy buồn cười.
Luận tốc độ, hắn vẫn chưa thua ai, pháp sư Ám Ảnh hệ cũng không ngoại lệ. Trong Tần Lĩnh, Trương Tiểu Hầu đã học được thuật truy tra. Những yêu vật giảo hoạt cực kỳ trong Tần Lĩnh ẩn nấp trong núi lớn, chẳng phải cũng đều bị hắn bắt được sao!
Trường thành rất dài, tên áo lam bóng đen kia càng dán sát vào đường trường thành cuồng thoán, chỉ chớp mắt công phu đã đến đầu kia của chiến trường hỗn loạn, cũng nhảy đến sau bức tường hùng vĩ.
Trương Tiểu Hầu đạp lên Phong Cuồng trì, liếc mắt đã thấy một đoàn ảnh đoàn màu đen đang dán sát vào bức tường hùng vĩ đi xuống.
“Địa lao!”
Trương Tiểu Hầu vỗ bàn tay lên bức tường hùng vĩ. Trên mặt tường lập tức có một vòng sáng nhỏ màu nâu với tốc độ cực nhanh bay về phía đoàn bóng đen kia.
Khi vòng sáng màu nâu chạm vào đoàn bóng đen đó, trên bức tường hùng vĩ lập tức nhô lên những đôn đá dày đặc. Những đôn đá này tạo thành một nhà tù, miễn cưỡng vây tên áo lam bóng đen kia lại bên trong.
Áo lam bóng đen hiện ra chân thân. Hắn vừa định xuyên qua chỗ đôn đá chưa phong tỏa để rời đi, Trương Tiểu Hầu đã chạy tới. Luồng khí lưu lạnh lẽo của cánh gió miễn cưỡng đẩy tên áo lam bóng đen này mất thăng bằng, cả người từ độ cao giữa bức tường hùng vĩ ngã xuống.
Cũng may là mặt sau tường, nếu như rơi xuống phía trước tường, những sinh vật Minh giới đói bụng cực kỳ nhất định sẽ xé xác hắn thành mảnh vụn!
“Tha mạng, tha mạng, ta cũng bị bọn chúng bức bách tới đây!” Sau khi bò dậy từ mặt đất, tên áo lam bóng đen này phát hiện mình căn bản không thể thoát khỏi Trương Tiểu Hầu, lại trực tiếp quỳ xuống đất xin tha.
Trương Tiểu Hầu cũng sững sờ một chút. Tên này còn chưa giao thủ với mình bao nhiêu đã trực tiếp đánh mất chiến ý. Người của Hắc Giáo Đình đều không có cốt khí như vậy sao?
Thoáng suy tư, sau lưng Trương Tiểu Hầu, một con vật cũng ẩn mình trên bức tường hùng vĩ, thân thể gần như hòa làm một thể với màu tường, đang ngọ nguậy, giống như một con nhện săn mồi lặng lẽ không một tiếng động tiếp cận Trương Tiểu Hầu đang lơ lửng giữa không trung.
Áo lam bóng đen vừa nói chuyện, thu hút sự chú ý của Trương Tiểu Hầu, vừa âm thầm chỉ huy con súc yêu bóng đen kia tiếp cận Trương Tiểu Hầu…
Khoảng cách đủ gần, mới có thể một đòn trí mạng, không cho đối phương cơ hội né tránh, không cho đối phương hô hoán ma cụ phòng ngự và triển khai pháp thuật phòng ngự!
Áo lam bóng đen cảm thấy thời cơ gần như đủ, ánh mắt từ cầu xin lập tức trở nên hung tàn!
“Chết đi, ngu xuẩn!” Áo lam bóng đen cười gằn nói.
Trương Tiểu Hầu nhìn người này trở mặt, trên mặt lại lần nữa lộ ra vài phần kinh ngạc.
Cùng lúc đó, một vết móng vuốt tang hồn từ sau lưng hắn kéo tới, góc độ xảo quyệt, ác liệt mười phần. Chỉ thấy Trương Tiểu Hầu không hề quay đầu lại, thân thể cực kỳ mềm mại nghiêng về bên cạnh…
Thời cơ né tránh vừa đúng, thậm chí còn nắm rõ như lòng bàn tay phạm vi công kích của con súc yêu bóng đen kia. Trương Tiểu Hầu thấy dịch thêm một centimet cũng không cần thiết.
Áo lam bóng đen nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, làm sao cũng không nghĩ tới đối phương lại né tránh nhẹ nhàng như vậy.
“Ta thật sự rất căm ghét các ngươi, đặc biệt là nhìn thấy các ngươi dùng những súc yêu xấu xí này hại mạng người khác. Các ngươi tại sao xưa nay đều không hiểu, người bị các ngươi lãnh huyết giết chết đối với những người quan tâm hắn mà nói là quan trọng đến nhường nào!” Trương Tiểu Hầu nhờ gió nâng đỡ duy trì lơ lửng giữa trời, cũng lạnh lùng đối với áo lam bóng đen nói rằng.
Cánh gió trong lúc hắn nói chuyện đã tự mình rời khỏi sau lưng hắn, tán thành từng đạo từng đạo phong thiết cứng cỏi cực kỳ, quay xung quanh gần áo lam bóng đen và con súc yêu bóng đen kia.
Áo lam bóng đen cực kỳ sợ chết, xoay người bỏ chạy, biết rõ không phải là đối thủ, đánh lén vô dụng, tiếp tục đánh nhau chẳng qua là tìm chết!
“Bá bá bá bá bá! ! ! ! ! ! ! !”
Phong Dực chi thiết quét ngang, từ các hướng khác nhau, các góc độ khác nhau, không chỗ nào né tránh, càng khó có thể phòng ngự. Áo lam bóng đen và con hắc súc yêu của hắn muốn chạy trốn bị cắt chém thành vô số mảnh, huyết hoa càng loạn xạ.
Chưa đến hai giây, tên áo lam này và súc yêu của hắn đã chết dưới những nhát chém của phong dực của Trương Tiểu Hầu!
Những phong linh mang theo chút huyết sắc lại nhanh chóng trở lại sau lưng Trương Tiểu Hầu, một lần nữa tạo thành cánh gió như cũ. Trương Tiểu Hầu hít một hơi thật sâu, dựa vào cánh gió dính máu tanh một lần nữa bay đến trên bức tường hùng vĩ, bay trở về đến nơi Đài Phong Hỏa còn đang khổ sở chém giết.