» Q.1 – Chương 1394: Ngự thiên tư thái

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025

Đại địa rung động vẫn từ đằng xa truyền đến. Tại nơi di chỉ thần mộc, Trương Tiểu Hầu cùng Khúc Khang và những người khác đứng đó nhìn qua một mảnh thổ di chỉ bỏ đi, biểu hiện không khỏi một trận ảm đạm phai mờ.

“Không thể nào, là một cái như vậy tiểu gò đất, này xác định là cổ trường thành một phần sao?” Khúc Khang nói rằng.

Khúc Khang vốn tưởng rằng cổ trường thành thần mộc này đóng kỹ tốt xấu cũng giống trấn Bắc quan, là nắm giữ tường thành cổ lão, nhìn qua kiên cố như thành. Ai ngờ nơi đây lại chỉ là một đống hoàng thổ, thoáng nhô lên nhưng nhiều nhất cũng chỉ như một cái thổ pha. So với cổ trường thành trong đầu thì thực sự cách rất xa!

Liền như vậy một đống đất cứng, đừng nói là ngăn cản mênh mông cuồn cuộn đại quân Minh giới, ngay cả một con sinh vật cấp nô bộc bình thường nhất cũng chưa chắc ngăn cản được chứ?

“Quan ải cổ trường thành có rất nhiều đều là bỏ đi, hoang vu. Những đoạn thực sự có thể bảo tồn được như tường đá, thành đá chỉ có những đoạn khá là nổi tiếng. Bất quá tiên tri tiên sinh nói rồi, chỉ cần có cội nguồn thổ hệ, những phòng ngự cổ lão này vẫn sẽ thức tỉnh!” Trương Tiểu Hầu nói thật.

Hắn tin tưởng không nghi ngờ vào lời tiên tri. Hiện tại quan trọng nhất chính là tìm thấy phong hỏa đài. Chỉ khi truyền vào cội nguồn thổ hệ ở nơi đó, di tích cổ này mới có thể quật khởi!

Vị trí phong hỏa đài thật sự rất khó xác định. Những thổ cứng nhô lên này kỳ thực cũng rất dài, tiếp cận bảy, tám km. Người ở tại địa phương đã sớm di chuyển đi rồi, cũng không có ai chỉ dẫn họ vị trí phong hỏa đài chính xác.

“La Đồng trở về, tình hình thế nào?” Khúc Khang nhìn thấy La Đồng trước đó đi tìm hiểu tình huống, lập tức hỏi.

La Đồng là một quân thống thuộc quân đội trấn Bắc đài, đệ nhất quân. Hắn đi theo Trương Tiểu Hầu, người phụ trách dẫn đội ở đây, để trấn thủ cổ quan thần mộc này.

Giờ khắc này, La Đồng vừa mới từ tiền tuyến trở về, sắc mặt dị thường khó coi. Bên cạnh hắn còn có mấy vị tiểu tướng, mỗi người đều tỏ vẻ sợ hãi không thôi. Từ biểu hiện của họ, có thể đoán được họ chắc chắn đã nhìn thấy hình ảnh vô cùng đáng sợ.

“Ta cũng không biết nên nói như thế nào. Nói chung, họ cách chúng ta đại khái còn không tới ba mươi km. Số lượng thực sự quá nhiều, che ngợp bầu trời, cảm giác toàn bộ thế giới đều sắp bị chúng nó nuốt mất. Ta ở trấn Bắc quan lâu như vậy, trải qua chiến tranh lớn nhỏ cũng có mấy chục trận, nhưng tất cả chúng cộng lại cũng không bằng một phần mười sinh vật Minh giới ta chứng kiến ngày hôm nay. Ta thực sự có thể ngăn cản được sao?” La Đồng đã hoàn toàn bắt đầu hoài nghi.

Lúc ban đầu quyết tâm muốn ngăn cản, đó là hùng tâm tráng chí, thề sống chết thủ vệ. Nhưng sau khi nhìn thấy kẻ địch như vậy, căn bản không ai có thể bảo tồn được ý chí lực đó. Cái gì cũng sẽ bị tồi tàn đến cả bụi bặm cũng không còn sót lại…

Mấy tiểu tướng khác cũng đều sắc mặt tái xanh tái nhợt. Làm sao họ có thể tin tưởng việc dùng một cổ trường thành bị lãng quên như vậy để chống lại những sinh vật Minh giới hung mãnh cực kỳ này?

“Trương quân thống, phong hỏa đài tìm thấy rồi, ở cách đây bốn km.” Một tên quan quân đến đây, nghiêm túc báo cáo.

“Bốn km??” Trương Tiểu Hầu sửng sốt.

Khoảng cách này hơi xa. Mặc dù với tốc độ của hắn thì có thể đến rất nhanh, nhưng người phụ trách truyền vào cội nguồn thổ hệ không phải hắn, mà là pháp sư thổ hệ Vi Phi Phượng. Ban đầu, người này muốn xung phong nhận việc để phụ trách một đoạn cổ quan. Sau đó, tiên tri cảm thấy hắn thích hợp hơn làm trận pháp sư để truyền vào cội nguồn thổ hệ, nên để hắn đi theo đội của Trương Tiểu Hầu. Hắn sẽ truyền vào cội nguồn thổ hệ, còn Trương Tiểu Hầu và những người khác thì hộ giá hộ tống.

“Đại quân Minh giới sắp đến rồi, nhất định phải mau chóng!” Khúc Khang nói rằng.

Mọi người bắt đầu chạy vội. Bốn km đối với họ không tính là quá xa, nhưng vấn đề là tốc độ của đại quân Minh giới cũng không chậm, ba mươi km sẽ không tốn quá nhiều thời gian.

Trấn Bắc quan.

Là hạt nhân phòng ngự bằng thép, trấn Bắc quan có nhiều người canh gác nhất. Tuyệt đại đa số quân pháp sư vẫn ở lại, cùng với hai vị quan chỉ huy và cùng thủ vững mảnh đất này.

Giờ khắc này, âm thanh ầm ầm nổ vang đã sớm rót vào màng tai của mỗi người. Còn chưa nhìn thấy đại quân Minh giới thực sự nhưng đã cảm nhận được thế tới hung hăng làm người hô hấp gấp gáp.

“Đến rồi!” Trên tháp quan sát, một tên đội trưởng cao giọng hô, đồng thời tung một vệt ánh sáng diệu lên bầu trời, đại diện cho kẻ địch thực sự xuất hiện.

Sau đó, một loại chùm sáng khác từ tháp quan sát phía trước bốc lên. Điều này đại diện cho số lượng quân địch. Nếu ở điểm cao nhất vẫn chỉ có một bó, có nghĩa kẻ địch dưới một nghìn…

Chùm sáng bay lên bầu trời đêm, đột nhiên tỏa ra, những cành quang chi rực rỡ như pháo hoa khiến những quân nhân ở trấn Bắc quan đều có chút há hốc mồm!!

“Rốt cuộc có bao nhiêu a!”

Lấy một nghìn làm đơn vị để tính toán, chùm sáng tỏa ra vẫn là khó có thể đếm rõ. Rõ ràng còn cách mười mấy cây số, nhưng đã hoàn toàn bao phủ đại địa.

“Bân Úy, xem ngươi.” Tiên tri đứng ở phía trên, giọng nói có vẻ mấy phần trầm trọng.

Bân Úy gật đầu, ánh mắt nàng phóng tầm mắt tới xa xa. Có thể nhìn ra xa hơn, nàng đã phát hiện những Minh Hình Nhân. Dù đã chuẩn bị tâm lý tốt nhất định, khi tất cả những thứ này ập đến thì vẫn cảm giác lòng đang run rẩy dữ dội!

Sau khi đạt đến siêu giai, nàng chưa từng lĩnh hội loại bất an và sợ hãi khi còn yếu kém. Ấy vậy mà giờ đây nàng cảm giác loại tâm tình này còn mạnh mẽ hơn so với lúc đó khi nàng còn là một tiểu sơ giai, cấp trung pháp sư đối mặt với sinh vật mạnh mẽ.

Quá nhiều, số lượng kẻ địch nhiều đến mức không thể đếm rõ. Càng khiến người ta không thể nảy sinh nửa điểm ý niệm chống lại. Cái gì cũng sẽ bị phá vỡ, ngay cả những tướng sĩ trấn Bắc quan vẫn luôn tự hào về cứ điểm thành trấn bắc dưới đại quân bàng bạc đó cũng là nhỏ bé không thể tả!!

“Thiên ngự tư thái!” Bân Úy hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn là ép buộc bản thân trấn tĩnh.

Tinh thần càng không tập trung, phòng ngự cổ trường thành do bản thân điều động thì sẽ càng ngổn ngang. Lúc này không cho phép run rẩy, dù thế nào cũng phải duy trì ý chí sắt đá, như vậy cổ trường thành mới có thể sừng sững lên!!

Di tích cổ trường thành lại một lần nữa vụt lên từ mặt đất. Tường đá nguyên bản uốn lượn khúc chiết bị kéo dài theo chiều ngang. Chiều cao nguyên bản không tới bảy mét đột nhiên vọt lên tới năm mươi mét, đồng thời dường như còn đang tiếp tục lũy lên!!

Rất nhanh, trước cứ điểm thành trấn bắc xuất hiện một đạo bình phong thiên chi, do cổ nham màu xám tạo thành, cao đến mức khiến cứ điểm thành cũng có vẻ thấp bé. Kinh người hơn nữa là đạo nham chi bình phong này kéo dài tới ba km rồi vẫn tiếp tục kéo dài sang hai bên, mắt thường cũng không thể bao quát hết hình dạng thực sự của nó!

Một khắc trước, trước cứ điểm thành trấn bắc còn là vùng đất bằng phẳng. Lúc này đã xuất hiện sơn chi mạch, chiều dài thực sự đạt đến trọn vẹn mười km. Hình ảnh đồ sộ cực kỳ này có thể nói là thần lai chi bút, khí thế bàng bạc hùng vĩ càng khiến đám người ở cứ điểm thành trấn bắc được kiến thức thế nào là trường thành Hoa Hạ thực sự!

Thiên địa trường đường đê này sừng sững bao la như vậy, chấn động như vậy, càng đồng thời mang đến sự thảnh thơi cho tất cả những người chống cự sắp đối mặt với đại quân Minh giới nhỏ bé!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 3310: Mạnh Túy thức tỉnh

Q.1 – Chương 1537: Lượng lớn tiền thưởng ao

Chương 3309: Lôi Táng tràng