» Q.1 – Chương 1380: Một mình phấn khởi chiến đấu

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025

Lam Biên Bức cùng Tử Quỷ đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bất quá Tử Quỷ chung quy khá là bình tĩnh, hắn bình tĩnh hỏi:
“Ngươi làm sao mà biết?”

Mạc Phàm nở nụ cười, nụ cười kia khiến mấy vị hắc y giáo sĩ xung quanh sởn cả tóc gáy.
“Ta giết nữ đồng bạn của hắn, ép hắn ăn đi trái tim của nàng, lúc chơi đùa không cẩn thận để hắn chạy mất.”
Cái tên Bắc Lộc này, mười phần người điên!

Tử Quỷ tin tưởng Mạc Phàm, căm tức nhìn bọn thủ hạ.
“Chúng ta làm sao bị người của Thẩm Phán Hội phát hiện được!” Tử Quỷ khiển trách.
Tử Quỷ không hề nghi ngờ Mạc Phàm. Đầu tiên, Mạc Phàm trước đó vẫn hôn mê, nửa sống nửa chết, căn bản không thể là người đưa Thẩm Phán Hội đến. Thứ hai, nếu là Mạc Phàm mang đến, hắn vì sao phải nói ra để được tin tưởng, điều này hơi thừa thãi.

“Ta đến đây đi, đã gia nhập vào các ngươi thế nào cũng phải thể hiện một chút giá trị.” Mạc Phàm nói với Tử Quỷ.
“Ừ, bất quá trước tiên đừng dễ dàng động thủ, thăm dò rõ ràng bọn họ có bao nhiêu người.” Tử Quỷ cẩn thận nói.
Vừa hay đã bị người của Thẩm Phán Hội biết vị trí, như vậy nơi này không còn an toàn, Tử Quỷ trước tiên dừng mở cửa Minh giới, để những pháp sư trận pháp lựa chọn di chuyển.
Các hắc y giáo sĩ khác cũng vây quanh bảo vệ vài tên pháp sư trận pháp, dưới sự dẫn dắt của Tử Quỷ tiến lên.
Mọi người bắt đầu lui lại, Lam Biên Bức đứng cạnh Mạc Phàm.
“Ta đi cùng ngươi.” Lam Biên Bức nói.
“Được, bất quá ngươi có theo kịp tốc độ của ta không?” Mạc Phàm không để tâm cười.

Lam Biên Bức còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy nụ cười của Mạc Phàm dần dần biến thành một đoàn ảnh khói màu đen. Khi nhìn kỹ lại, trước mắt ngoại trừ khí đen chậm rãi tản ra, lại không còn bóng dáng Mạc Phàm.
Lam Biên Bức vốn định đuổi theo, nhưng tốc độ của Mạc Phàm quá nhanh, nàng đành bất đắc dĩ chọn cách theo Tử Quỷ và mọi người chuyển địa điểm.
Mở cửa Minh giới không phải chuyện đơn giản, chịu không nổi nửa điểm quấy rầy. Nơi này đã có người của Thẩm Phán Hội, Tử Quỷ sẽ không tiếp tục nữa.
Đương nhiên, Tử Quỷ cũng sẽ không hoàn toàn tin Mạc Phàm. Trong quá trình rút lui, cơ sở ngầm của Tử Quỷ cài cắm gần Thẩm Phán Hội mới gửi tin tức một nhóm người của Thẩm Phán Hội đang di chuyển về đây. Tin tức này chậm trễ đến, Tử Quỷ lập tức càng tin Mạc Phàm chính là Bắc Lộc, cũng thầm vui mừng chính mình cứu sống tiểu tử này, cũng cứu sống chính mình.

“Ngươi đang tìm gì?” Một giọng nói quỷ dị từ phía sau lưng vang lên.
Khương Lâm đột nhiên xoay người lại, nhất thời sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn thấy một người mặc áo lam, đồng thời cũng nhìn thấy một khuôn mặt đầy vết tích. Quan trọng nhất là, hắn cảm giác thân thể mình bị thứ gì đó siết chặt, ngay cả miệng cũng bị hai tay nắm chặt, muốn gọi không thể gọi…
Chờ khi đầu óc của Khương Lâm tỉnh táo hơn một chút, lúc này mới phát hiện là chính cái bóng của mình đang nắm lấy mình!!
Đây là năng lực gì??
Khương Lâm chưa bao giờ gặp phải loại lực lượng bóng đen này, trừng hai mắt nhìn vị chấp sự áo lam này, cảm giác tử vong áp sát.

“Đừng hoảng, cố gắng nghe ta nói hết.” Mạc Phàm cười, tuy rằng hắn biết khuôn mặt mình lúc này cười lên thực sự không thân thiện lắm, cũng không có gì sức thuyết phục, bất quá khí chất ở đây, hắn cảm giác mình hẳn có thể dùng thời gian ngắn nhất nói cho tên này sự tình.
“Ngươi đi cùng Hạ Phi Côn, ta là Lời Thề Thụ.”
“Lời Thề Thụ?” Khương Lâm vừa nghe đến từ này, khắp khuôn mặt là vẻ khiếp sợ.
Lời Thề Thụ được xem như mật hiệu của Thẩm Phán Hội, tuy rằng Hắc Giáo Đình có thể biết được điều này, nhưng khi nói ra từ này, thông thường sự địch ý sẽ giảm đi mấy phần.

“Ngươi cũng biết, ta muốn giết ngươi rất đơn giản.” Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Khương Lâm gật đầu, hắn biết rõ cái cảm giác vừa nãy, giả như cái bóng của mình cắm móng vuốt vào lưng mình, chính mình sẽ không giãy dụa được. Tương tự là pháp sư cấp cao, nhưng người trước mặt muốn giết mình thực sự dễ như trở bàn tay.

“Các ngươi có bao nhiêu người?” Mạc Phàm hỏi.
“Hạ Phi Côn dẫn đầu, bao gồm ta ba tên Thẩm Phán Sứ, mười tên Thẩm Phán Viên.” Khương Lâm thành thật đáp.
“Không đủ, đối phương người càng nhiều, trong đó có một tên là Tử Quỷ. Dẫn người của ngươi bỏ chạy, ta sẽ tiếp tục theo bọn họ.” Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm có hai phương án. Giả như người của Thẩm Phán Hội quá đông, vậy lập tức dẫn họ trước đuổi bắt nhóm người của Tử Quỷ, tiêu diệt gọn gàng. Sau đó, Mạc Phàm diễn một màn kịch khổ tình, cứu Tử Quỷ và Lam Biên Bức, để họ đưa mình đến gần Lãnh Tước và Unas.
Giả như Thẩm Phán Hội ít người, Mạc Phàm nhất định phải khuyên họ rời đi. Một mặt, họ đến đó chắc chắn sẽ chết không toàn thây. Mặt khác, mình đã lấy được sự tin tưởng của Tử Quỷ, đám người này chỉ là một mắt xích trong kế hoạch. Tiêu diệt quá sớm ngược lại sẽ phá hỏng đại sự.

“Ta phải nói sao với Hạ Phi Côn, hắn là một kẻ gấp gáp.” Khương Lâm nói.
“Tên đó đúng là đồ ngốc, sẽ sai lầm đại sự. Ngươi cứ nói với hắn, ở đây không có người của Hắc Giáo Đình, người của Hắc Giáo Đình đã rút lui. Các ngươi đến cũng là công cốc.” Mạc Phàm nói.
Khương Lâm gật đầu. Nếu nói với tên Hạ Phi Côn đó, hắn căn bản sẽ không tin lời Mạc Phàm nói, sẽ trực tiếp dẫn đội xông tới. Khương Lâm đã ở cùng Hạ Phi Côn lâu như vậy, rất rõ tính cách hắn. Mạc Phàm cũng từng gặp mặt Hạ Phi Côn ở bệnh viện lần đó, liền biết người này lỗ mãng, tự phụ, không làm nên đại sự.

“Xin hỏi các hạ là… Có thể đột phá vào áo lam, các hạ nhất định là tiền bối đáng kính của chúng ta chứ?” Khương Lâm hỏi.
Mạc Phàm cười khổ lắc đầu.
Mạc Phàm chính mình chẳng là cái thá gì. Thân phận Bắc Lộc của Hắc Giáo Đình này không biết đã chất chồng bao nhiêu xác chết mới xây dựng được. Lãnh Thanh thân là Chính Án vì bảo vệ thân phận này đã chết. Mạc Phàm chỉ là người cuối cùng, khi phá vỡ điểm cuối cùng, mọi người sẽ vây quanh mình hoan hô, nhưng sẽ không nhìn lại mấy người đang thở hồng hộc ngã xuống ở điểm tiếp sức phía sau.

“Mặt đông xảy ra chuyện gì?” Mạc Phàm nhớ ra điều gì đó, hỏi.
“Chúng ta cũng không biết, cấp trên muốn chúng ta phối hợp tổ dự phòng đối phó nhân viên Hắc Giáo Đình ẩn nấp ở đây. Bất quá khoảng thời gian này quân lực thêm các cứ điểm đều điều về mặt đông. Tiền bối, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Khương Lâm hỏi.
“Tạm thời chỉ biết người của Hắc Giáo Đình đang lợi dụng sinh vật Minh giới xâm phạm Bắc Nguyên của chúng ta… Quân đội điều rất nhiều về mặt đông, rõ ràng nơi này sắp có chiến sự lớn, phòng thủ còn yếu. Thực sự là chó cắn áo rách.” Mạc Phàm thở dài một hơi.

Mạc Phàm cũng tức giận quá. Trên thực tế, chứng cứ hắn thu thập đã đủ để chứng minh Lãnh Tước đang làm loạn ở đây, nhưng viện trợ hắn cần căn bản không đến, nhân viên Thẩm Phán Hội phái đến đây cũng đã ít lại càng ít.
Giống như một trận chuột hoạn đến trước, trên đường phố đều có chuột đen hoành hành tán loạn, chính phủ không hề lay chuyển cũng coi như, thậm chí còn đặt tinh lực ở chỗ khác. Điều này sao không làm người lạnh lẽo tâm gan.
Nhưng mà, việc đã đến nước này, Mạc Phàm muốn lùi sao nỡ lòng?
Không nói đằng sau Trấn Bắc Quan có mấy tòa thành thị, chính là bộ tộc bị tàn sát kia, cũng đủ khiến Mạc Phàm dưới vẻ mặt không biểu cảm cất giấu cơn giận núi lửa sắp phun trào!!
Không có bất kỳ viện trợ, cũng không có bất kỳ đáp lại. Giả như ngay cả mình cũng từ bỏ, vùng cương thổ này thật sự sẽ bị biến thành Địa ngục. Những người liều mạng di chuyển về Phi Hoàng Thị sẽ thật sự bị sinh vật Minh giới giẫm đạp lên rồi!
Nản lòng thoái chí thì nản lòng thoái chí, Mạc Phàm cũng chỉ có cắn răng tiếp tục đuổi theo. Chờ tất cả kết thúc, Mạc Phàm nhất định sẽ một quyền mạnh mẽ nện vào mặt những kẻ lãnh đạo coi thường đó!

“Đừng nói cho bất kỳ ai, ta đã xuất hiện.” Mạc Phàm nói với Khương Lâm.
Khương Lâm gật đầu, hắn rõ ràng người trong Thẩm Phán Hội cũng không phải toàn bộ đáng tin.
“Phiền phức giúp ta gửi một bức thư cho Trương Tiểu Hầu, Quân thống Cố Đô, bảo hắn dùng hết mọi cách có thể thuyết phục binh lực hiện có của Bắc Nguyên, bảo vệ phòng tuyến Bắc Nguyên này.” Mạc Phàm nói.
“Ta nhất định làm được, tiền bối… Tiền bối, thật sự nghiêm trọng đến thế sao?” Khương Lâm nghiêm túc cẩn thận hỏi.
Phòng tuyến Bắc Nguyên…
Đây là một trận chiến tranh quy mô lớn mà Khương Lâm chưa bao giờ trải qua. Hắn không chắc Hắc Giáo Đình thật sự có thể gây ra sóng lớn như vậy.

“Cảnh tượng xác chết phủ kín một thành thị, ta thật sự không muốn nhìn thấy nữa.” Mạc Phàm nói.
“Tiền bối từ Cố Đô đi ra sao? Tiền bối yên tâm, chúng ta dù thế nào cũng sẽ không để Hắc Giáo Đình thực hiện được, lấy tính mạng đảm bảo!” Khương Lâm nói.
Nhìn vẻ kiên nghị không lùi bước của Khương Lâm, trong lòng Mạc Phàm thoáng có chút vui mừng. Xem ra mình cũng không phải chiến đấu một mình.

“Ta đi rồi.” Mạc Phàm nói.
“Tiền bối bảo trọng.” Khương Lâm nói.
“Ngươi cũng bảo trọng.”
Càng cảm giác con đường phía trước tối tăm cực kỳ, càng cảm thấy người đồng hành đáng quý. Mạc Phàm cũng không biết còn có thể gặp lại vị Thẩm Phán Sứ này hay không.

Trên đường trở về, Mạc Phàm tình cờ gặp Lam Biên Bức.
Lam Biên Bức liếc nhìn Mạc Phàm, hỏi:
“Người đâu?”
“Ở đó, lẫn với bùn đất thành một khối. Ngươi muốn đi kiểm tra xem không?” Mạc Phàm hỏi.
“Tử Quỷ đã nói không nên tùy tiện động thủ!” Lam Biên Bức có chút bất mãn với sự lỗ mãng của Mạc Phàm.
“À, nếu là lời của ngươi nói, ta liền miễn cưỡng nghe một chút.” Mạc Phàm nói.
Lam Biên Bức lập tức không phản ứng lại, khi phản ứng lại nhưng lập tức tránh né ánh mắt nhìn thẳng của Mạc Phàm, chuyển đề tài nói:
“Chúng ta đi nhanh lên đi, tên đó quá nửa là người thăm dò của Thẩm Phán Hội, một khi chết rồi, sự tình sẽ phiền phức hơn.”
“Không có chuyện gì, đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.” Mạc Phàm nói.
“Hừ, ngươi quên chính mình suýt chút nữa bị kền kền ăn thịt sao?” Lam Biên Bức nói.
“Ta chỉ là đánh không lại người kia, nhưng sẽ có một ngày ta sẽ treo hắn lên đỉnh vách núi, để kền kền trên trời lúc hắn tỉnh táo nhất từng khối từng khối thịt trên người hắn điêu đi!” Mạc Phàm nói.

Lam Biên Bức đã thăm dò rõ ràng Mạc Phàm là người thế nào, không để ý tới hắn, càng không đi kiểm tra gì, dẫn Mạc Phàm nhanh chóng rời đi.
Mà Mạc Phàm chính mình thực ra cũng một trận đau trứng, trên thế giới này phỏng chừng lại không có mấy người sẽ như chính mình thơ mộng ý họa như vậy, dõng dạc nguyền rủa chính mình.

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 3304: Vô Nhai Kiếm Quyết

Q.1 – Chương 1533: Loại hình Quân tử phòng

Chương 3303: Thì tính sao?