» Q.1 – Chương 1316: Làm hồn khúc đoạn táng
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025
Cái kia Thất Thải Vân Tước thấy tập kích thất bại, liền lập tức kéo dài độ cao, khoảng cách, như là đang nổi lên lần công kích sau.
“Cũng còn tốt có ngươi…” Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, ngọt ngào nhìn chồng mình. Đông giáp lập, ở bên cạnh hắn, Thanh Thư sẽ có rất mãnh liệt cảm giác an toàn, cho phép chính mình như vậy một cái sơ ý thợ săn phạm rất nhiều sai lầm, còn không đến mức cùng những người khác một dạng chết vào hoang dã.
“Khà khà… Ách! !” Đông giáp lập trên mặt lộ ra nụ cười thật thà, nhưng một giây sau nét cười của hắn cứng lại rồi, phát sinh một tiếng buồn khổ trầm ngâm!
Đông giáp lập chậm rãi cúi đầu, thình lình phát hiện một cái mỏ dài như đoạt mệnh, từ ngực hắn xuyên ra ngoài. Máu tươi trào vào cổ họng, ngực cũng chảy máu tùy ý, mà đau đớn cảm giác mới chậm rãi kéo tới, triệt để thay thế được hắn đối với vợ mình toát ra cái kia phân ấm áp thương tiếc.
“A a a! ! ! ! !” Thanh Thư rít gào lên, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy chồng mình bị con Thất Thải Vân Tước phía sau hắn chống lên…
Cánh vỗ mạnh, Thất Thải Vân Tước sức mạnh kinh người, nó mang theo Đông giáp lập bị mỏ xuyên qua bay lên không, chờ đến khi Đông giáp lập sinh mệnh tắt lịm, nó mới đột nhiên vung một cái, quăng tên nam tử này xuống đất.
Thanh Thư nhìn trượng phu mình rơi xuống, máu thịt be bét, nàng tan vỡ, phát rồ đuổi theo con Thất Thải Vân Tước không biết từ đâu chạy tới…
Có thể khi nàng nhảy lên rễ cây, tiếng kêu thảm thiết vang vọng, nguyên bản đang quét sạch các pháp sư đều gặp phải Thất Thải Vân Tước công kích, vô số thi thể bị xuyên thủng ngực bị tàn nhẫn quăng đi, bởi vì mọi người đều không có đề phòng Thất Thải Vân Tước, thương vong số lượng kinh người! !
Thanh Thư đã không còn nhận ra con Thất Thải Vân Tước giết chết chồng mình. Nàng đứng đó, khó tin nhìn Thất Thải Vân Tước điên cuồng giết chóc loài người. Nàng đâu có ngờ ngay lúc trước đây không lâu còn cho là sinh vật cát tường, Thất Thải Vân Tước lại lập tức biến thành đồ tể. Thủ đoạn giết người của chúng căn bản không kém Sơn Nhân. Quân nhân và thợ săn lơ là cảnh giác tổn thất nặng nề, máu tươi lại một lần nữa nhuộm khắp mảnh thiên thụ này, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng!
…
Dưới thân cây, mấy vị cao tầng đang bàn bạc kế hoạch, quy hoạch tương lai toàn bộ ở ngoài Côn Du sơn. Kết quả tiếng kêu từ xa truyền đến, khiến bọn họ nhíu mày.
“Chuyện gì xảy ra?” Tôn quân thống lập tức trợn mắt, lạnh giọng chất vấn.
“Chúng ta bị tập kích.” Một tên sĩ quan truyền tin lập tức trả lời.
“Là những con Yêu Tước lông tạp kia sao, thật to gan, vậy đừng trách chúng ta không khách khí!” Đồng Thượng lạnh nở nụ cười.
Vốn còn muốn cho những con Yêu Tước lông tạp này sống thêm một trận, chúng nó đồng ý di chuyển đi, cũng có thể buông tha, ai biết chúng nó lại chủ động công kích những pháp sư này, vậy thì diệt chúng nó trực tiếp! !
“Không, là… Là Thất Thải Vân Tước! ! Là Thất Thải Vân Tước đang công kích chúng ta! ! !” Nhân viên truyền tin âm thanh rất lớn, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Nhiếp Lãnh Sơn, Tôn quân thống, Đồng Thượng, Uông Đại Khoát đều sửng sốt, vội vàng chạy về phía nơi có tầm nhìn rộng rãi hơn, chạy đến vị trí rễ cây, lập tức phát hiện những con Thất Thải Vân Tước mới vừa truy sát xong Sơn Nhân lại điên cuồng tấn công quân nhân pháp sư và thợ săn pháp sư! !
Mọi người đều đang quét sạch chiến trường, vui vẻ thu hoạch chiến lợi phẩm, bởi vì Thất Thải Vân Tước trước đó vẫn luôn là minh quân của mọi người, cũng chưa từng thấy chúng nó tấn công ai. Vì vậy mọi người đều theo bản năng cho rằng Thất Thải Vân Tước là loài thân thiện với con người. Dù chúng nó bay về, bay đến rất gần mọi người cũng không quá để ý, nào ngờ chúng nó mới thật sự là đoạt mệnh yêu quái. Không biết bao nhiêu người chết dưới móng vuốt và mỏ của chúng nó! !
Máu tươi lại một lần nữa bôi lên, dòng máu trước đó chưa kịp khô, dưới cây Thiên Quan Tử Đoạn Thụ lại là một màu đỏ chói mắt…
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, những con Thất Thải Vân Tước này tại sao công kích chúng ta!”
“Đáng chết, đều lo lắng làm gì, phản công!”
“Hai đội chết rồi!”
“Tham mưu, bảy đội chết hết.”
“Những con Yêu Tước lông tạp kia cũng phát động rồi, kẻ địch số lượng quá nhiều! ! !”
Dưới bầu trời cây, thân ảnh Yêu Tước và Vân Tước không ngừng đan xen, chúng am hiểu lao xuống công kích. Yêu Tước cấp nô bộc thì còn đỡ, không phải đối thủ của những pháp sư tinh anh này, có thể thực lực Thất Thải Vân Tước không kém Sơn Nhân. Khi chúng xuất hiện ở khoảng cách nguy hiểm đối với con người, quân đoàn pháp sư liền gặp phải đả kích hủy diệt.
Không lâu trước đây, con người còn cùng Thất Thải Vân Tước đối phó Sơn Nhân tàn bạo tiến hành vây quét tiêu diệt, ai có thể nghĩ tới giờ khắc này con người gặp phải sự tàn sát của những con Thất Thải Vân Tước này! !
“Làm sao có khả năng, làm sao có khả năng, lẽ nào chúng nó biết chúng ta muốn trục xuất chúng nó ra Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ? ? ?”
“Không thể, chúng nó không lý do hiểu ngôn ngữ của chúng ta!” Đồng Thượng mặt xám như tro tàn.
“Phải triệt, nhất định phải triệt khỏi nơi này!” Nhiếp Lãnh Sơn kiên quyết nói.
Giả như có phòng bị, Thất Thải Vân Tước chưa chắc có thể tạo ra sự giết chóc như vậy, nhưng phản ứng của bọn họ đã quá muộn, hàng trăm hàng nghìn pháp sư chết thảm dưới sự lao xuống giết chóc tàn nhẫn của chúng.
“Nhưng là…”
“Mặc kệ nguyên nhân gì, nhất định phải rút lui. Những con Yêu Tước cấp nô bộc vây quanh ở phía ngoài, không chỉ quấy rối chúng ta bắn ra pháp thuật, càng vây nhốt chúng ta dưới gốc cây. Nhất định phải giết ra ngoài trước khi chúng hình thành lao tù, nếu không ai trong chúng ta cũng đừng nghĩ sống sót rời đi!” Nhiếp Lãnh Sơn nói.
Về phương diện chiến đấu, Nhiếp Lãnh Sơn có quyền quyết định tuyệt đối, Đồng Thượng dù có bất mãn đến mấy cũng chỉ có thể đồng ý quyết định của Nhiếp Lãnh Sơn.
“Những con Thất Thải Vân Tước chết tiệt này, chờ chúng ta trở về thành thị, nhất định sẽ mang quân đội lớn hơn đến tiêu diệt chúng nó! ! !” Đồng Thượng giận dữ nói.
“Tất cả mọi người nghe mệnh lệnh của ta, hướng về đông giết ra ngoài!” Âm thanh của Nhiếp Lãnh Sơn vang vọng trong tai mọi người.
Có một vị pháp sư hệ âm làm chỉ huy, quân nhân và thợ săn mới có chút tổ chức. Dưới sự tàn sát của những con Thất Thải Vân Tước kia, họ tụ tập lại, rất vất vả mới đứng vững được một chút trận tuyến…
Còn những pháp sư không kịp về đến đại đội, dù liều mạng chạy về phía này, cuối cùng vẫn khó địch nổi sự truy sát điên cuồng của Thất Thải Vân Tước. Nhìn những đồng bạn từng người ngã xuống, không ít người rơi lệ không ngừng. Rõ ràng là một trận chiến thắng lợi hoàn toàn, tại sao đột nhiên biến thành bộ dạng này! !
…
Dưới sự chỉ huy của Nhiếp Lãnh Sơn, quân nhân và thợ săn dù tổn thất nặng nề vẫn chỉnh đốn lại. Họ phát động pháp thuật phản kích, pháp thuật liên tục rít gào vào không trung, cũng giết chết không ít Thất Thải Vân Tước, nhưng đáng tiếc đại cục đã nghiêng hẳn về một phía, họ nhất định phải chọn cách chạy trốn!
“Làm hồn khúc – Đoạn táng!”
Môi Nhiếp Lãnh Sơn nhanh chóng niệm chú, mỗi âm thanh phát ra như gõ to lớn trống tử vong. Tiếng trống trực tiếp chui vào linh hồn Thất Thải Vân Tước, dùng âm luật tử vong mạnh mẽ để những linh hồn Thất Thải Vân Tước này đoạn đi, tan nát đi, mẫn đi, không được ngủ yên! !
Nhiếp Lãnh Sơn không dễ dàng sử dụng khúc Làm hồn này, thực sự là nhìn thấy người bên cạnh từng người chết thảm, nổi giận đùng đùng, hắn không tiếc tổn thương linh hồn mình để tấu lên chương nhạc đoạt mệnh cho những con Thất Thải Vân Tước này!
Khúc Đoạn Táng Hồn mất đi mọi tiếng ồn ào, trên không trung như vô số sứ giả tử vong mang theo hơi thở đen xoay quanh, phạm vi khá rộng rãi. Những con Thất Thải Vân Tước va vào khúc Đoạn Táng Hồn này đầu tiên loạng choạng như uống rượu say, mất thăng bằng. Chẳng mấy chốc chúng bắt đầu chảy máu ở mắt, miệng, tai, như thể bị quỷ thần trực tiếp rút đi một hồn một phách, rơi thẳng xuống, rơi nát bét…
Thi thể Thất Thải Vân Tước rơi như mưa, khúc sát sinh diện rộng này nhất thời giảm bớt uy hiếp sinh mạng khổng lồ cho tất cả mọi người. Quân nhân và thợ săn không ngờ Nhiếp Lãnh Sơn có thể mạnh đến mức độ này, một khúc Làm hồn kia tạo ra lực sát thương có thể sánh với một sức mạnh hủy diệt của pháp sư siêu giai! !
“Khá lắm, Nhiếp Lãnh Sơn!” Tôn quân thống và Đồng Thượng đồng thời nói lớn.
Khúc Làm hồn này giết khá nhiều Thất Thải Vân Tước, rất đáng hả giận, cũng khiến những con Thất Thải Vân Tước này biết pháp sư con người không hề dễ chọc, càng không phải tùy ý để chúng xâu xé! !
Nhiếp Lãnh Sơn hoàn thành toàn bộ khúc Đoạn Táng Hồn, không khỏi hít một hơi dài…
Khúc Làm hồn rất hiệu quả, tuy nhiên không giải trừ được nguy cơ hiện tại. Hắn cắn răng, lại một lần nữa bắt đầu niệm chú, định lại thi triển hồn khúc!
“Lãnh Sơn, đừng…” Một nữ sĩ quan thấy hắn liều mạng như vậy, vội vàng ngăn cản.
“Không có lựa chọn khác, không thể để mọi người chết ở đây.” Nhiếp Lãnh Sơn không nghe khuyên, vẫn bắt đầu tấu lại, nhưng lần này hắn tấu lên, linh hồn gặp phải xung kích rất nặng nề. Không mấy pháp sư hệ âm dám tấu liên tục khúc Tang hồn này, đó chẳng khác nào tự sát!
“Phốc! ! ! !”
Trong giây lát, một cành cây dài, đầy cành lá từ trên trời giáng xuống, xuyên thẳng xuống đất trong khi không ai kịp phản ứng…
Cành cây lớn, che kín bầu trời. Mọi người vẫn chưa ra khỏi thế giới ấm áp dưới tầng cây thạch lâm, cành cây đoạt mệnh này hoàn toàn như một ngọn giáo đoạt mệnh do thiên thần ném xuống, cứ thế xuyên từ đỉnh đầu Nhiếp Lãnh Sơn xuống…
“Lãnh Sơn! ! ! ! ! !” Vị nữ sĩ quan kia nước mắt tràn mi, thống khổ kêu lên.
Ngọn giáo từ trời nhanh chóng rút về, nâng Nhiếp Lãnh Sơn lên. Mọi người ngẩng đầu nhìn, nhưng căn bản không thấy thân ảnh vị lãnh tụ Nhiếp Lãnh Sơn, chỉ có mấy giọt máu tươi, nhỏ xuống trên mặt mọi người…
Một nỗi sợ hãi trực kích linh hồn đánh vào tất cả mọi người! !
Đó là cái gì! !
Cái đó rốt cuộc là cái gì! !
Một thoáng mắt đâm xuyên Nhiếp Lãnh Sơn, đưa Nhiếp Lãnh Sơn lên tầng cây trên không…
Trụ cột tinh thần của mọi người, Nhiếp Lãnh Sơn, cứ vậy chết sao? ? ?
Cái gì đã giết hắn! ! !
Vị nữ sĩ quan vừa nãy đứng bên cạnh Nhiếp Lãnh Sơn ngước đầu, ánh mắt từ nãy đến giờ không rời khỏi tầng cây phía trên…
Ban đầu đến nơi này, khi nữ sĩ quan nhìn thấy Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ, nội tâm bị kỳ tích thiên nhiên tuyệt mỹ và tráng lệ này làm chấn động không kể xiết. Chưa từng nghĩ trên thế giới này lại có hình ảnh như mộng cảnh tiên, che kín bầu trời, tán cây trên đỉnh mây càng như chạm vào Thiên Đường.
Nhưng lúc này, nàng lại ngước nhìn bóng dáng khổng lồ không gì sánh kịp của nó, nhưng cảm thấy không rét mà run… Thậm chí toàn thân bắt đầu co giật! !
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại: