» Q.1 – Chương 1304: Huyết chiến cực hạn ý niệm!

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025

Chương 1304: Huyết chiến, cực hạn ý niệm!
Tác giả: Loạn (hiệu sách)
Download: Toàn chức pháp sư TXT

“Lôi ấn!”
Mạc Phàm toàn thân lập tức phát động ra mấy trăm đạo lôi điện dấu vết, chúng điên cuồng bay về phía những sơn nhân leo lên cây khô, và quất vào những sơn nhân đang dũng tới như thủy triều.
Lôi ấn uy lực chưa đủ để gây trọng thương cho những sinh vật cấp chiến tướng này, nhưng đủ làm chúng nổi giận. Những sơn nhân dường như phát hiện Mạc Phàm đã bị đồng đội của chúng bỏ rơi, cũng nhận ra chính là người này ghê tởm nhất, giết đồng bạn của chúng nhiều nhất. Thế là, những sơn nhân leo lên cây khô phản nhảy xuống, phối hợp những sơn nhân xông lên tạo thành một vòng vây triệt để.
Mạc Phàm nhìn những sơn nhân hung thần ác sát, biểu hiện nghiêm túc trấn định. Hắn đầu tiên lợi dụng niệm lực đẩy lùi, hất văng những sơn nhân gần mình nhất ra ngoài. Tiếp đó, trên người hắn bắt đầu lóng lánh ánh sáng màu bạc…
“Chớp mắt di động!” Dưới chân Mạc Phàm xuất hiện một tinh đồ màu bạc khổng lồ, rất nhanh càng nhiều tinh đồ liên tiếp xuất hiện, tạo thành một tòa sao ánh sao lập thể mỹ lệ xung quanh Mạc Phàm. Trong không gian đặc thù tạo bởi 343 chấm nhỏ, Mạc Phàm đang bị vây kín đến mức nước chảy không lọt lại sắp bay vào hành trình không gian…
“Ti! ! ! !”
Ngay khi Mạc Phàm chuẩn bị thoát khỏi vòng vây, một con sơn nhân đồng nha phát triển hơn, cao gần bốn mét, không biết từ đâu vọt ra. Móng vuốt cự hùng bằng sắt thép đánh tới ngực Mạc Phàm, lực lượng khổng lồ như một cơn sóng thần gào thét điên cuồng!
Mạc Phàm vốn đã muốn rời đi, lại lập tức gặp phải đòn tấn công như vậy, cả người bị đánh bay ra khỏi vòng xoáy không gian! !
“Băng! ! !” Mạc Phàm bị đánh thẳng vào thân cây sâu mấy mét. Xương ngực hắn vỡ không biết bao nhiêu cái, máu tươi cũng phun ra ngoài.
Cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, khiến Mạc Phàm suýt nữa ngất đi. Hắn hoàn toàn không ngờ còn có một con sơn nhân mạnh hơn đang ẩn nấp gần đó, hơn nữa vào thời điểm này lại phát động đòn trí mạng. Nếu không phải thể chất Ác Ma hệ, Mạc Phàm đã đi đời nhà ma!
Hiểm ác đến cực điểm! !
Mạc Phàm lau máu bên mép, mạnh mẽ kích thích tia chớp ngăn chặn những sơn nhân xông tới.
Sơn nhân quá nhiều, khó đẩy lùi như thủy triều. Trong chớp mắt, khu vực chưa đến hai mươi mét quanh Mạc Phàm đã có gần trăm con sơn nhân. Chúng gần Mạc Phàm đến mức có thể túm lấy thân thể hắn!
“Cút ngay! !”
Mạc Phàm niệm lực cuồng kích, lực lượng đẩy lùi lại một lần nữa hất văng một vòng sơn nhân xung quanh. Nhưng phía sau những sơn nhân này còn có vô số sơn nhân khác, trừ khi Mạc Phàm có thể dùng ý niệm bài sơn đảo hải đẩy lùi toàn bộ chúng, nếu không phương pháp này căn bản không thể giải quyết nguy cơ hiện tại.
Tiếng kêu rít đinh tai nhức óc, trong đó Mạc Phàm dường như còn nghe thấy tiếng cười độc ác của con sơn nhân đồng nha đã đánh lén mình…

“Gay go, Mạc Phàm không có thuấn di tới! !” Thần Dĩnh nhìn xuống dưới, nhất thời hoa dung thất sắc.
Từ đây nhìn xuống, người ta tấp nập, bóng người Mạc Phàm đã bị nhấn chìm. Nếu không còn ánh sáng sấm sét và ánh sáng màu bạc lấp lánh, ai cũng sẽ cho rằng Mạc Phàm đã bị xé thành mảnh vụn.
“Các ngươi tiếp tục lên, ta xuống!” Triệu Mãn Duyên phát hiện không ổn liền lập tức lao xuống. Nhưng trong tình huống này, pháp thuật phòng ngự của hắn cũng hơi bất lực. Mạc Phàm bị bao bọc không biết bao nhiêu tầng, pháp thuật phòng ngự ít nhất cũng cần có mục tiêu mới được. Hắn căn bản không nhìn thấy Mạc Phàm.

“Muốn giết ta, các ngươi trước tiên phải chết đi cho ta! ! !”
Ý niệm màu bạc bộc phát, càng là thời khắc nguy cơ, máu toàn thân Mạc Phàm càng sôi sục mãnh liệt, ý niệm càng tăng cường trên diện rộng…
Không gian chi áp mở rộng xuất hiện, một vòng sơn nhân xung quanh Mạc Phàm toàn bộ bị ép thành thịt vụn nổ tung. Huyết tương bôi lên người Mạc Phàm, biến hắn thành một cuồng nhân chiến đấu màu đỏ.
Phép thuật uy lực mạnh hơn trong tình huống này căn bản không có thời gian triển khai. Tu vi tinh thần mạnh mẽ của Mạc Phàm cùng với phép thuật Lôi hệ Sơ-Trung giai trong tình huống này phát huy tác dụng quyết định. Tất cả kỹ năng đều được hoàn thành trong một ý niệm. Chỉ có trong tình huống này, Mạc Phàm mới có thể sống sót trong vòng vây này.
Vòng này đến vòng khác xác chết đổ xuống. Loại chiến đấu này Mạc Phàm đã trải qua không ít lần. Trước đây ở cửa tử đã giết ra một ngọn núi xương. Cảm giác sức mạnh của bản thân đột phá đến cực hạn, ý chí chiến đấu triệt để thiêu đốt, mỗi giây đồng hồ thậm chí khi đối mặt với sự uy hiếp và kích thích của cái chết, sẽ từ linh hồn kích phát tất cả tiềm năng dã tính khát máu của một pháp sư chiến đấu! !
Muốn hắn Mạc Phàm chết, không phải chuyện dễ dàng. Mặc dù chưa thực sự thức tỉnh ác ma ngủ say trong linh hồn, nhưng dòng máu ác ma chảy trong cơ thể cũng sẽ trong tình huống này triệt để phóng thích. Động tác càng mau lẹ, ý niệm càng nhanh hơn, kỹ năng và kỹ năng nối liền càng không có khoảng cách, tinh thần lực lượng không thể ngừng lại sẽ trương trì đến cực lớn nhất cực hạn! !
Mạc Phàm dùng nhiều hơn là lực lượng Không Gian hệ. Dưới vòng vây như vậy, ý niệm mới rất nhanh. Mỗi khi ý niệm tranh thủ cho mình một chút môi trường thi pháp, phép thuật Lôi hệ mới xuất hiện…
“Nhanh hơn nữa, uy lực mạnh hơn một chút! !”
Loại năng lực này vẫn chưa đủ, không đủ để ngăn chặn tốc độ chen chúc của sơn nhân!
Đối với ý niệm bộc phát khát vọng, cơn đau ngực mặt trái va chạm, mỗi tế bào toàn thân dưới sự uy hiếp của tử vong được kích thích cao độ, thậm chí hóa thành cơn thủy triều chiến ý của Mạc Phàm, từ sâu thẳm nội tâm, từ căn nguyên tinh thần va chạm xiềng xích tu vi tinh thần! !
“A a a! ! ! !”
Một tiếng gào thét, ánh sáng màu bạc trên người Mạc Phàm nhất thời chói mắt đến độ loá mắt. Một luồng sóng lớn ý niệm mạnh mẽ như bão táp bao trùm xung quanh. Hàng trăm con sơn nhân gần Mạc Phàm nhất dưới lực lượng đẩy lùi màu bạc này bị sóng khí đánh bay đập vào nhau bay ra ngoài! !
Mạc Phàm đang bị nuốt chửng đến mức bước chân khó di động xung quanh đột nhiên trống ra một khoảng. Toàn thân đẫm máu Mạc Phàm ánh mắt không ảm đạm mệt mỏi, trái lại càng ngày càng lẫm liệt dã tính.
“Toàn bộ chết đi cho ta, Thương Lôi Trảo! !”
Có đủ thời gian, Mạc Phàm rốt cục sử dụng phép thuật Lôi hệ uy lực mạnh nhất.
Bạo quân lĩnh vực dường như cũng theo tu vi tinh thần của Mạc Phàm đột phá mà trở nên bá đạo hơn mấy phần. Những sơn nhân dưới uy thế này lại có chút lùi bước, không lập tức xông lên.
Và điều này cho Mạc Phàm thêm thời gian thi pháp. Thương Lôi Trảo đột nhiên giáng xuống từ trời. Dấu vết quỷ dữ vô tình thậm chí kéo không gian rách nát từng mảnh. Những sơn nhân cách Mạc Phàm đủ gần lại quá dày đặc không thể tránh né, bị ma trảo cuồng lôi này xé rách máu thịt tung tóe! ! !
Không biết bao nhiêu sơn nhân dưới vuốt sét này chết thảm, đáng tiếc điều này tuyệt không phải kết thúc. Lôi vân ngang dọc, chớp giật Du Long dồn dập giáng xuống. Điện trảo, điện chi, điện liên, hồ quang, sấm sét xuất hiện dưới các hình thức khác nhau, hoặc rơi thẳng, hoặc tùy ý tán loạn, hoặc lan truyền như mạng nhện, hoặc ác liệt xuyên qua…
Sơn nhân chết thảm từng đàn từng đàn, máu thịt tung tóe, phân giải thành giọt máu văng khắp nơi, nhiều hơn là cháy đen ngã xuống, nằm ngổn ngang trên cành rễ cây, khiến những sơn nhân phía sau trong lúc nhất thời thậm chí ngẩn người, mất đi dũng khí xông lên bất chấp nguy hiểm!
“Mạc Phàm!” Triệu Mãn Duyên cánh chim vàng đáp xuống, hướng về Mạc Phàm trên rễ cây hô to một tiếng.
Mạc Phàm hít sâu, hoàn toàn một bộ vẻ chưa chắc muốn đi.
Triệu Mãn Duyên nhìn Mạc Phàm máu me đầy người, trong lòng đồng dạng sóng lớn cuộn trào. Mạc Phàm cái tên này đúng là một quái vật a, một mình trong tình trạng trọng thương lại giết cho mấy ngàn con sơn nhân mất hết ý chí chiến đấu.
“Đi!” Mạc Phàm đạp thân cây, cao cao nhảy lên.
Triệu Mãn Duyên vươn tay, nắm lấy tay Mạc Phàm, sau đó kéo hắn nhanh chóng lên không.
Sơn nhân dưới đất càng ngày càng nhỏ, chúng vẫn mang theo vẻ sợ hãi đó, cứ như vậy nhìn Mạc Phàm rời đi.
“Ti ti ti! ! ! ! !” Con sơn nhân núi lớn đồng nha đó nhất thời gào rít lên. Nó sao cũng không nghĩ tới con người này lại bỏ chạy được. Sau khi phẫn nộ lại xé xác mấy con đồng bạn ở gần nó. Bản tính tàn bạo đó thật là làm người ta sôi máu!
Mạc Phàm nhìn xuống dưới, ánh mắt lạnh lùng nhìn kỹ con sơn nhân đã đánh lén mình.
Đôi mắt hắn vẫn lộ ra màu mực máu, tuy không mở miệng, nhưng dường như đang nói với con sơn nhân đồng nha đó: Mạng ngươi ta sớm muộn sẽ trở về lấy!

Bay mấy trăm mét, rốt cục có một cái cành cây, cành cây lớn như mặt đường, người có thể tùy ý bước đi trên đó, mắt nhìn thẳng, giống như đang đi trên mặt đất màu nâu.
“Đông đùng, đùng đông đùng, đùng tùng tùng tùng ~~~~~~~~ ”
Mạc Phàm nghe thấy tiếng một trái tim đang đập nhanh. Đó không phải là tim mình, trái tim của mình đã đập bình thường lại. Chắc là Tiểu Viêm Cơ biết mình suýt chút nữa có chuyện, đang vô cùng bất an.
Mạc Phàm vỗ về hơi hôn hơi ngủ Tiểu Viêm Cơ, hy vọng nó đừng lo lắng cho mình. Không thể ra chiến đấu không phải lỗi của nó, là do mình sơ suất bất cẩn, biết rõ thống lĩnh giết người không chỉ có một con, vẫn không cảnh giác với hắn.
“Thế nào, thế nào, có nguy hiểm đến tính mạng không?” Thần Dĩnh một mặt lo lắng hỏi, mắt nàng đọng nước mắt, nhìn thấy dáng vẻ Mạc Phàm, nàng đã mất hồn.
“Kỳ quái, thể chất tên này mạnh đến mức khoa trương, có chút vết thương chưa chữa trị đã tự mình ngăn chặn lại… Chủ yếu vẫn là vết thương ở ngực, đòn đánh đó thật đáng sợ.” Lưu Tiểu Giai là người trị liệu cho Mạc Phàm. Chạm vào cơ thể Mạc Phàm sau đó, Lưu Tiểu Giai phát hiện người này quả thực hơi khác người, pháp sư nào có thể chất cường tráng như yêu ma?
“Ta không sao, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.” Mạc Phàm nhếch miệng, cười nói.
Vết máu trên người đã được Thần Dĩnh dùng phép thuật tẩy sạch gần hết. Mạc Phàm tự mình bò dậy, ngoại trừ ngực vẫn đau, cái khác cũng không ảnh hưởng gì.
“Ai.” Mạc Phàm thở dài một hơi.
Lưu Tiểu Giai, Thần Dĩnh, Lam Lạc cho rằng Mạc Phàm chỗ nào không thoải mái, vội vàng tiến lên truy hỏi. Ai ngờ Mạc Phàm nhìn một cái đám sơn nhân chất đống dưới đó, tiếc hận nói: “Không có thời gian nhặt yêu quan chi diệp trên người chúng, tổn thất một khoản tiền lớn.”
“…”
“…”
“…”
Ba nữ đồng thời im lặng, có một loại kích động muốn bóp chết cái tên tài nô này!
“Mạc Phàm, ngươi có nhớ Tương Thiểu Quân trong nhật ký có nhắc đến, đồ đằng là cầm, phàm mộc không tê không?” Linh Linh ngẩng đầu, ngước nhìn cây Thiên Quan Tử Đoạn Thần Thụ này.
“Xem ra những sơn nhân chết tiệt này đến cho chúng ta chỉ một con đường sáng.” Mạc Phàm cảm khái nói.
Đương nhiên, còn có một điều tốt đẹp khác, đó là giúp mình tu vi tinh thần đột phá đến cảnh giới thứ năm!
Một cảnh giới, cách biệt rất xa!
Có vẻ như Ai Giang tính toán là cảnh giới thứ năm, hệ không gian của mình cuối cùng cũng coi như đến cùng cấp độ với hắn rồi! (Chưa xong còn tiếp.)
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 3185: Đại quân xuất động

Chương 3184: Động viên

Q.1 – Chương 1453: Tây Côn Luân phong