» Chương 273: Chu Tâm Kỳ, Bạch mỗ đưa ngươi một trận duyên phận

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025

Chương 273: Chu Tâm Kỳ, Bạch mỗ tặng ngươi một trận duyên phận

Chỉ là cảm giác này vừa dâng lên không bao lâu, Bạch Tiểu Thuần lại có chút khó chịu, đáy lòng tràn đầy mâu thuẫn. Một mặt là nhìn thấy Thiết Đản trở nên mạnh mẽ thì cao hứng, mặt khác, vẫn cảm thấy mình không thể để Thiết Đản vượt qua.

“Thiết Đản nhà ta mạnh, ta cũng phải mạnh lên mới đúng!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng, cầm lấy Tiểu Ô Quy, lần nữa lay động, phát hung ác, muốn tiếp tục tu hành.

Chỉ là lần này hắn lay động chừng nửa canh giờ, đến liên thủ cũng có chút mỏi, nhưng con Tiểu Ô Quy như con rối đồng dạng kia, vẫn như cũ không một chút hương khí nào tràn ra.

Bạch Tiểu Thuần có chút bất đắc dĩ, cảm thấy con Tiểu Ô Quy này quá vô dụng, chỉ có thể tạm thời từ bỏ. Khoanh chân ngồi tĩnh tọa, hắn chống cằm, suy nghĩ khổ sở. Một bên Thiết Đản mặc dù thông minh, nhưng lại không hiểu giờ phút này tâm tính mâu thuẫn của Bạch Tiểu Thuần. Thấy Bạch Tiểu Thuần không để ý đến mình, dứt khoát chạy ra ngoài chơi đùa nghịch ngợm.

Mấy ngày nay vì thủ hộ Bạch Tiểu Thuần, nó đều không ra ngoài tản bộ. Giờ phút này vừa chạy xuất các lâu, lập tức hét lớn một tiếng, chạy vội đi xa…

Bạch Tiểu Thuần thấy Thiết Đản vui mừng rời đi, thở dài một tiếng, cau mày tiếp tục suy tư.

“Nhất định còn có biện pháp gì, có thể giúp ta đề cao tu vi, chỉ có thể từ linh dược suy nghĩ… Rốt cuộc linh dược gì có thể làm được điểm này đây…” Bạch Tiểu Thuần đếm lại những phương thuốc mình nắm giữ, nghĩ đi nghĩ lại, không tìm thấy phương thuốc thích hợp. Đa số là tăng lên chậm chạp.

Ngay tại lúc Bạch Tiểu Thuần muốn nhận mệnh, bỗng nhiên hắn đột nhiên ngẩng đầu, vỗ đùi, hai mắt sáng lên.

“Nghịch Hà Đan!!”

“Đúng vậy, còn có Nghịch Hà Đan!!” Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, mau từ trong Túi Trữ Vật lấy ra ngọc giản Nghịch Hà Đan, lại lật ra Hàn Môn Dược Quyển. Quyển thuốc này hắn lúc chưa cảm ngộ Thánh Đan Tàn Bích thì xem không hiểu, về sau mới có thể hiểu được một chút, thu hoạch rất lớn.

Giờ phút này nghiên cứu cẩn thận xong, lại lấy ra ngọc giản Nghịch Hà Đan, khổ sở suy nghĩ.

“Không cần bất kỳ cỏ cây nào, mà là lấy nước của Thông Thiên Hà luyện chế… Cũng không cần bất kỳ đan lô nào, mà là lấy thân thể làm lô…” Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm. Phương thuốc mà năm đó hắn cảm thấy rất cổ quái này, giờ phút này theo Đan Đạo tạo nghệ gia tăng, theo Tử Khí Thông Thiên Quyết đối với nước của Thông Thiên Hà luyện hóa, Bạch Tiểu Thuần dần dần có chút hiểu ra.

Mặc dù không phải toàn bộ lý giải, nhưng ít nhiều cũng có chút mờ mịt.

Suy tư một lúc lâu sau, Bạch Tiểu Thuần hai mắt lóe lên, lập tức ra ngoài, đi tới gần bờ Bắc Thông Thiên Hà.

Hai bên bờ Thông Thiên Hà, coi như một trong những cấm địa của tông môn, ngay cả đệ tử nội môn nếu không có cho phép, đều khó mà tới gần. Chỉ có tu vi Trúc Cơ về sau, trở thành trưởng lão tông môn, mới có thể hàng năm có số lần cố định, tới gần bên bờ Thông Thiên Hà, ở đây thu nạp linh khí kinh người tràn ra từ Thông Thiên Hà, để việc tu hành tăng tốc.

Chỉ là linh khí ở đây quá nồng, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ, nếu ở lâu cũng không thể chịu đựng được, sẽ bị hỗn loạn linh lực trong cơ thể bạo thể.

Giờ phút này Bạch Tiểu Thuần vừa đến, lập tức liền nhìn thấy cách đó không xa lại có một nam một nữ đang khoanh chân ngồi. Hai người này cách nhau không xa, đều đang thu nạp linh khí Thông Thiên Hà tu hành. Trong đó nữ tử kia mặc một thân trường bào màu xanh nước biển, dáng vẻ mỹ lệ, lúc nhắm mắt lông mi khẽ run, da thịt thổi qua liền phá. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy xong, lập tức vui vẻ.

“Ta nói sao lần này trở về sau, luôn cảm thấy thiếu một chút gì, thì ra là không thấy Tâm Kỳ sư chất nữ. Nàng thế mà lại chạy tới nơi này.”

Nữ tử này, chính là Chu Tâm Kỳ.

Bạch Tiểu Thuần đánh giá Chu Tâm Kỳ vài lần, nhìn về phía nam tử bên cạnh nàng, Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái. Nam tử kia… chính là Thượng Quan Thiên Hữu!

Thượng Quan Thiên Hữu không biết tu hành công pháp gì, mái tóc đen ngày xưa, cư nhiên trở thành màu vàng, buông xuống trên vai, phối hợp với dung nhan tuấn mỹ kia, khiến cho khuôn mặt vốn đã khiến người ta ghen tỵ, giờ phút này càng có mị lực nam tính.

Nhất là khí chất cũng giống như đã khác biệt, như cùng hắn đứng chung một chỗ, không nói tên, nhất định sẽ có quá nhiều người, trực tiếp xem nhẹ Bạch Tiểu Thuần, cho rằng Thượng Quan Thiên Hữu này, mới là tuyệt thế thiên kiêu.

Càng làm cho Bạch Tiểu Thuần không thoải mái, là trên mi tâm Thượng Quan Thiên Hữu, lại cùng Thông Thiên Pháp Nhãn của Bạch Tiểu Thuần tương tự, có một đạo văn thẳng đứng. Chỉ có điều văn này không phải mắt, mà là một thanh kiếm ấn thẳng đứng!

Từng tia kiếm khí, từ kiếm ấn kia tràn ra, khiến cho Thượng Quan Thiên Hữu cả người, như là một thanh kiếm sắc bén!

“Năm đó nghe nói Thượng Quan Thiên Hữu này có đại khí vận trên thân, không chỉ tư chất kinh người, càng giống như một vị Kiếm Tiên nào đó chuyển thế. Giờ phút này xem ra, tựa hồ cũng không phải là không có lửa thì sao có khói.” Bạch Tiểu Thuần như có điều suy nghĩ lúc, nhìn một chút khoảng cách giữa Thượng Quan Thiên Hữu và Chu Tâm Kỳ, cảm thấy hai người này ở giữa, rất có khả năng là lúc mình không ở Linh Khê tông, đã tồn tại một chút mập mờ.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần càng không thoải mái, hất cằm lên, hừ một tiếng, cảm thấy mình cần phải về sau tìm một cơ hội, để Chu Tâm Kỳ biết chân diện mục của Thượng Quan Thiên Hữu.

Giờ phút này thu hồi ánh mắt, không để ý đến hai người, mà là lựa chọn một chỗ bên bờ, đứng ở đó ngóng nhìn Thông Thiên Hà.

Trước khi tu luyện Tử Khí Thông Thiên Quyết, đối với nước của Thông Thiên Hà màu vàng này, Bạch Tiểu Thuần nếu không có một chút Pháp khí đặc thù, thì không có bất kỳ biện pháp nào thu hoạch.

Nhưng bây giờ, Tử Khí Thông Thiên Quyết trên thân, Bạch Tiểu Thuần ở bên cạnh Thông Thiên Hà này, định khí ngưng thần, chuẩn bị rút ra một chút nước sông dùng để thử luyện chế Nghịch Hà Đan.

Xa xa Thượng Quan Thiên Hữu, hai mắt có chút mở ra, nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, trong mắt sâu xa cất giấu một tia oán độc. Bạch Tiểu Thuần thủy chung là một cây gai trong lòng hắn, vô luận là trước khi Trúc Cơ chiến tranh nam bắc, lại hoặc là từng màn ở Vẫn Kiếm Thâm Uyên, còn có sau khi Trúc Cơ đối phương cái kia hạ lưu Tứ Yêu đại pháp, đều khiến Thượng Quan Thiên Hữu đối với Bạch Tiểu Thuần, hận thấu xương.

Một bên Chu Tâm Kỳ, nhìn như ngồi xuống, nhưng trên thực tế cũng không hề hoàn toàn phong bế linh thức. Lúc Bạch Tiểu Thuần đến, nàng liền đã phát giác, giờ phút này đôi mi thanh tú hơi nhíu lên, hai mắt chậm rãi đóng mở, quét mắt Bạch Tiểu Thuần ở xa bên bờ.

Đối với Bạch Tiểu Thuần, cảm giác của nàng rất khó lường. Từ vừa mới bắt đầu cảm thấy Bạch Tiểu Thuần rất nhiệt tâm, cho đến sau khi đối phương luyện đan thì có biến hóa khủng bố, lại còn là chân tướng của Cuồng Ma ăn trộm gà. Tất cả những điều này, khiến Chu Tâm Kỳ cũng không thể nói rõ cảm nhận của mình đối với Bạch Tiểu Thuần như thế nào.

Quan trọng nhất là, đã nhiều năm như vậy, thần bí Tiểu Ô Quy năm đó ở Hương Vân Sơn rốt cuộc là ai, đã không cần đáp án, nàng sớm đã hiểu ra, con Tiểu Ô Quy kia, chính là Bạch Tiểu Thuần này.

Nếu không, một người không thể vô duyên vô cớ quật khởi trên Đan Đạo. Mà đáp án này, cũng làm cho trong lòng nàng, xuất hiện khó chịu đồng thời, cũng có sự sụp đổ sau khi ảo tưởng và chân tướng va chạm.

Còn có cái ham mê để người ta xưng hô sư thúc của Bạch Tiểu Thuần này, cũng khiến Chu Tâm Kỳ đau đầu. Giờ phút này thấy Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên bờ Thông Thiên Hà, như muốn thu lấy nước sông, Chu Tâm Kỳ dứt khoát không tiếp tục để ý, đang muốn nhắm mắt tu hành lần nữa, bỗng nhiên hai mắt bỗng nhiên trợn to.

Nàng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thế mà không phải lấy Pháp khí thu lấy nước sông, mà là giơ tay phải lên, như muốn trực tiếp đưa vào trong Thông Thiên Hà.

“Bạch Tiểu Thuần, ngươi muốn làm gì? Nước của Thông Thiên Hà đó sao có thể là thứ ngươi đụng chạm? Chúng ta tu sĩ Trúc Cơ, đụng một chút nước này, ngay lập tức sẽ…” Chu Tâm Kỳ lập tức mở miệng quát tháo. Dù thế nào đi nữa, hai người cũng là đồng môn, Chu Tâm Kỳ không thể trơ mắt nhìn đối phương bị nước của Thông Thiên Hà gây thương tích.

Thượng Quan Thiên Hữu cũng nhìn thấy một màn này, đáy lòng cười lạnh, trong mắt lóe lên sự trào phúng, rất mong chờ Bạch Tiểu Thuần có thể toàn bộ tay đều bị Thông Thiên Hà hòa tan. Đối với sự nhắc nhở của Chu Tâm Kỳ, hắn có chút không vui.

Nhưng lại tại lúc hắn không vui, lời nhắc nhở của Chu Tâm Kỳ vừa truyền ra, tay phải Bạch Tiểu Thuần đã xâm nhập vào trong nước sông, trong lòng bàn tay vớt ra ước chừng nửa chung nước sông màu vàng, nghiêng đầu đắc ý nhìn Chu Tâm Kỳ một chút.

“Liền sẽ cái gì?” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng. Cái cảm giác ngay trước mặt Thượng Quan Thiên Hữu, đi khoe khoang này, khiến hắn cảm thấy rất không tồi. Mở miệng lúc, còn hướng về phía Chu Tâm Kỳ nhún vai.

Chu Tâm Kỳ ngơ ngác nhìn tay phải Bạch Tiểu Thuần, giờ phút này còn có mấy giọt nước của Thông Thiên Hà, thuận theo kẽ hở của Bạch Tiểu Thuần chảy xuống, nhỏ vào trong sông.

Thượng Quan Thiên Hữu cũng là mở to mắt, tâm thần chấn động. Đối với nước của Thông Thiên Hà này, trong lòng hắn biết rõ mức độ khủng bố của nó, nhưng bây giờ, Bạch Tiểu Thuần thế mà lại trực tiếp múc lên.

“Ngươi…” Chu Tâm Kỳ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Tiểu Thuần xem xét biểu tình của hai người, nhất là bộ dáng của Thượng Quan Thiên Hữu, đáy lòng càng sảng khoái. Hào hứng, dứt khoát đem nước của Thông Thiên Hà trong lòng bàn tay, đặt ở bên miệng hút một giọt, lúc này mới hất cằm lên, nhàn nhạt mở miệng.

“Phi hữu chi hữu viết diệu hữu, phi không chi không viết chân không…” Câu nói này, hắn là mấy ngày trước nghe Lý Thanh Hậu nói, lúc đó đã cảm thấy câu nói này nghe rất huyền ảo, mặc dù không biết có ý tứ gì, nhưng nghĩ đến nhất định đủ để chấn động tâm thần người. Giờ phút này rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng như vậy, cả người cũng đều sau khi nói xong câu nói này, toàn thân trên dưới, tản mát ra từng trận thâm thúy chi ý.

Chu Tâm Kỳ thân thể chấn động mạnh một cái, nghe câu nói này, hô hấp trì trệ, ẩn ẩn giống như minh bạch cái gì, nhưng cẩn thận tưởng tượng, lại không có cái gì. Nhưng vô luận như thế nào, giờ khắc này hình ảnh Bạch Tiểu Thuần trong mắt nàng, đột nhiên cao lớn bắt đầu.

Thượng Quan Thiên Hữu càng là trong mắt lộ ra tinh mang mãnh liệt, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần, trong thần sắc mang theo không thể tin. Câu nói này, hắn nghe không hiểu, nhưng lại cảm nhận được một tia chân ý phiêu diêu, ẩn chứa ở bên trong.

Nhưng hắn vô luận như thế nào, cũng không thể tin được, loại lời nói đại đạo đầy thâm ý này, thế mà lại có thể từ trong miệng Bạch Tiểu Thuần nói ra, hơn nữa còn tự nhiên như vậy…

“Chu Tâm Kỳ, lòng thiện của ngươi, đã nhắc nhở ta, đây là duyên phận. Bạch mỗ tặng ngươi câu nói này, ngươi nếu có thể lĩnh hội, cũng là một trận duyên phận…” Bạch Tiểu Thuần nhỏ tay áo hất lên, lộ ra một bộ siêu nhiên chi ý, cười đi xa. Thân ảnh mặc dù đi, nhưng thanh âm của hắn, mang theo một tia phiêu diêu tang thương, ung dung quanh quẩn.

“Phi hữu chi hữu viết diệu hữu, phi không chi không viết chân không… Đây là… Chân không diệu hữu.”

Chu Tâm Kỳ kinh ngạc nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, giờ khắc này, hình tượng Bạch Tiểu Thuần, trong nội tâm nàng lần nữa thay đổi…

Không có người chú ý tới, ở phía xa bờ sông, một con lão Hầu đang đứng ở đó, bên cạnh đi theo một lão giả, chính là lão tổ đời thứ nhất của Linh Khê tông.

“Tiểu tử thúi này… Chính hắn cũng không biết có ý tứ gì, liền dùng linh tinh một trận!” Lão tổ đời thứ nhất yên lặng cười một tiếng.

Trong mắt lão Hầu, lại khác với lão tổ đời thứ nhất, ở chỗ sâu trong con ngươi, cất giấu một tia thâm thúy mà người ngoài không thấy được.

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 1970: Xích sắt quấn quan tài

Q.1 – Chương 604: Chiến dịch dại thắng

Toàn Chức Pháp Sư - April 29, 2025

Chương 1969: Tiến hóa Địa Bạo Thiên Vẫn