» Chương 266: Ta trở về!

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025

Chương 266: Ta trở về!

Không dừng lại quá lâu tại Thủy Nguyệt gia tộc, hoàng hôn cùng ngày, Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang rời đi giữa sự thận trọng, cung kính và đại lễ mà Thủy Nguyệt gia tộc dâng tặng. Bay lượn trên không trung, sau vài canh giờ, hắn đã tiếp cận Lạc Trần sơn mạch.

Đến nơi này, lòng hắn chỉ muốn trở về. Hít một hơi thật sâu rồi hạ xuống Lạc Trần sơn mạch, mau chóng bay đi, một đường cẩn thận, linh thức tản ra. Càng tiến lên, Bạch Tiểu Thuần dần phát hiện Lạc Trần sơn mạch này có chút khác biệt so với lần hắn từng thấy.

Có một luồng khí tức kinh người, như ẩn giấu trong dãy núi, dù chưa bộc phát, nhưng lại khiến Bạch Tiểu Thuần sợ hãi.

“Chuyện gì xảy ra…” Bạch Tiểu Thuần hít sâu, càng thêm cẩn thận, cho đến đêm khuya, cuối cùng đến một chỗ lỗ hổng của Lạc Trần sơn mạch, hắn đã hoàn toàn chấn động bởi cảnh tượng trước mắt.

Một màn sáng rực rỡ mà từ xa không thể thấy, chỉ khi đến gần mới thấy thấu sáng, lại xuất hiện phía trên Lạc Trần sơn mạch, tựa như thông thiên, tạo thành một… bức tường ánh sáng khổng lồ!

Lạc Trần sơn mạch dài bao nhiêu, bức tường ánh sáng này cũng lớn bấy nhiêu… Nó trực tiếp tách biệt nơi giao giới giữa Linh Khê tông và Huyết Khê tông. Loại màn sáng có phạm vi như thế, Bạch Tiểu Thuần không cần tự mình thử cũng có thể suy đoán được uy lực ẩn chứa. Nếu cưỡng ép xông vào, nhất định sẽ hình thần câu diệt, hồn phi phách tán.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến đổi. Sau khi cẩn thận phân biệt, hắn cảm nhận được sự chấn động công pháp của Linh Khê tông trong màn sáng này.

“Lạc Trần sơn mạch… Phòng tuyến mạnh nhất của Linh Khê tông để chống lại Huyết Khê tông!” Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hắn nhớ lại những lời đồn về Lạc Trần sơn mạch mà hắn nghe được khi còn ở Linh Khê tông.

Tương truyền, dãy núi này chính là một phòng tuyến, được Linh Khê tông tạo dựng trong vạn năm qua…

“Khi ta ở trong Huyết Khê tông, ta không cảm nhận được quá nhiều biến hóa bên ngoài, trên thực tế… chiến tranh giữa Huyết Khê tông và Linh Khê tông đã cận kề… Sự xuất hiện của màn sáng này đã chứng minh điều đó.” Bạch Tiểu Thuần trầm mặc một lát sau, đứng tại chỗ lỗ hổng quay đầu nhìn thoáng qua hướng Huyết Khê tông.

Nửa ngày sau, xác định xung quanh không có ai, hắn hít sâu, tay phải chậm rãi nâng lên, đặt lên mặt mình. Sau một thoáng dừng lại, hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra… khuôn mặt thật của mình!

Thu hồi mặt nạ xong, Bạch Tiểu Thuần hất ống tay áo. Toàn bộ huyết khí của Huyết Khê tông trong cơ thể bị Bất Tử Trường Sinh Công vận chuyển thu gọn lại, không để lộ mảy may ra ngoài. Cùng lúc đó, Tử Khí Thông Thiên Quyết đột nhiên bộc phát trong Linh Hải, truyền ra từng trận chấn động. Trong khoảnh khắc đó, Bạch Tiểu Thuần bước một bước về phía màn sáng.

Vừa chạm vào màn sáng, một ý chí kinh người, ẩn chứa sự chết lặng và băng lãnh, trong nháy mắt giáng lâm lên người Bạch Tiểu Thuần, như thể một sự chấn động cũng có thể xóa sổ Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần không nhúc nhích, đáy lòng cũng bắt đầu căng thẳng.

Cũng may, chỉ sau vài hơi thở, ý chí băng lãnh kia sau khi quét qua toàn thân Bạch Tiểu Thuần thì lặng lẽ tiêu tán. Cơ thể Bạch Tiểu Thuần khôi phục hoạt động, một bước rơi xuống, đi ra khỏi màn sáng.

“Đó hẳn không phải thần thức của lão tổ nào đó, mà là linh trận của chính trận pháp này!” Bạch Tiểu Thuần lòng còn sợ hãi, quay đầu nhìn màn sáng phía sau, hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh. Tất cả nơi đây không còn là màu đỏ, mà là xanh biếc vô biên.

Đó là cảm giác hoàn toàn khác biệt so với Huyết Khê tông, đó là… khí tức của Linh Khê tông!

“Ta Bạch Tiểu Thuần… trở về!” Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm. Cơ thể lóe lên, hóa thành cầu vồng, gào thét bay đi xa. Tử Khí Thông Thiên Quyết trong cơ thể vận chuyển toàn lực, ánh sáng màu tím mãnh liệt bộc phát từ trên người hắn, nhuộm tím cả xung quanh.

Đặc biệt là giữa mi tâm của hắn, mắt thứ ba trong khoảnh khắc mở ra. Toàn bộ thiên địa trước mắt hắn lập tức trở nên đa màu sắc. Hắn không cần che giấu bất cứ điều gì nữa, càng là bấm niệm pháp quyết chỉ, Tử Khí Hóa Đỉnh giáng lâm, sau khi kinh thiên động địa, Bạch Tiểu Thuần vung ống tay áo, hơi nước vô biên khuếch tán, khiến bát phương trong mông lung, Thủy Trạch Quốc Độ… đột nhiên giáng lâm.

Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười lớn. Cảm giác không còn gì phải kiêng dè này khiến hắn cảm thấy toàn thân sảng khoái. Gạt bỏ sự phức tạp đối với Huyết Khê tông, trong đầu hắn hiện lên tất cả ký ức liên quan đến Linh Khê tông.

“Lý thúc, Trương Đại Bàn, Hầu tiểu muội, Hầu Vân Phi, Hứa Bảo Tài, chưởng môn sư huynh, Thiết Đản… Ta trở về!!” Tinh thần Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn, tốc độ càng nhanh, phá vỡ bầu trời, phi nhanh đi xa.

Thậm chí trên đường, khi nghỉ ngơi hắn còn lấy ra Quy Văn Oa, nhìn chiếc nồi lớn này, Bạch Tiểu Thuần không khỏi cảm thán.

“Khi ở Huyết Khê tông ta không dám dùng, bây giờ cuối cùng cũng có thể luyện linh bốn lần!!” Bạch Tiểu Thuần phấn chấn. Hắn đã sớm sưu tầm số lượng lớn nguyên liệu Tứ Sắc Hỏa. Giờ phút này không còn chần chờ, lập tức luyện linh.

Rất nhanh, hắn đã luyện linh bốn lần cho tất cả Pháp bảo, đặc biệt là Tiểu Mộc Kiếm, Pháp bảo chiêu bài của hắn. Sau khi luyện linh bốn lần, nó không còn là chất gỗ mà trở thành màu vàng!

Về phần Kim Ô Kiếm, cũng tương tự như vậy, ánh sáng chói mắt đồng thời tản ra sự sắc bén khiến Bạch Tiểu Thuần cũng phải kinh hãi. Các Pháp bảo khác cũng đều được Bạch Tiểu Thuần luyện linh một phen.

Về phần chiếc đèn lồng mà lão tổ Tống gia cho, Bạch Tiểu Thuần cũng luyện linh. Vật này sau khi luyện linh bốn lần, theo hoa văn bạc lấp lánh, Bạch Tiểu Thuần cầm trong tay đều có cảm giác kinh tâm động phách. Rõ ràng phát giác được trong chiếc đèn lồng này có sự chấn động khủng khiếp khiến da đầu hắn tê dại.

“Ta bây giờ quá mạnh… Ngay cả chính ta cũng sợ hãi mình.” Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, cẩn thận thu hồi chiếc đèn lồng này rồi đắc ý bay về hướng Linh Khê tông.

Trên đường hắn nhớ đến Tiểu Ô Quy, thế là từ trong Túi Trữ Vật lấy ra, trong tay theo thói quen rung mấy lần, nhìn tứ chi, đầu lâu và cái đuôi của Tiểu Ô Quy đập vào mai rùa phát ra tiếng bộp bộp.

Khi thì lại níu đuôi Tiểu Ô Quy, dùng sức kéo ra ngoài, lập tức liền phát hiện điều khác thường. Cái đuôi này lại có thể kéo rất dài, buông tay ra thì phịch một tiếng bật trở lại.

“Còn có thể như vậy?” Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, bắt lấy tứ chi cũng kéo dãn tương tự. Cuối cùng dứt khoát nắm lấy đầu rùa đen, kéo một phát lại cũng có thể kéo ra rất dài.

Thậm chí hất xuống dưới, Bạch Tiểu Thuần phát hiện Tiểu Ô Quy này còn có thể xem như vũ khí để dùng. Càng là tìm một chỗ núi đá thử, trong tiếng oanh minh, núi đá trông có vẻ cứng rắn vỡ vụn thành từng mảnh, nhưng Tiểu Ô Quy này lại không hề bị tổn thương.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy Tiểu Ô Quy này không đơn giản, thế là trên đường về Linh Khê tông lần này, thường xuyên lấy nó ra rung một cái, kéo kéo một phát, vung hất lên, cho đến mấy ngày sau, khi hắn lay động Tiểu Ô Quy này, ẩn ẩn ngửi thấy một tia mùi thơm ngát.

Mùi thơm này tuy nhạt, nhưng Bạch Tiểu Thuần sau khi ngửi một ngụm, tu vi trong cơ thể lại đột nhiên sinh động trong khoảnh khắc này. Hắn vừa vận chuyển, từ xung quanh lại có số lượng lớn linh khí bị hắn trực tiếp hút vào, dung nhập vào cơ thể sau đó, Linh Hải truyền ra chấn động kinh người.

“Hả?” Bạch Tiểu Thuần sững sờ. Muốn cảm thụ lại lần nữa thì tu vi trong cơ thể lại khôi phục như thường. Nhưng dưới sự xem xét của hắn, lại phát hiện chỉ một lần vận chuyển vừa rồi, lại có thể so với ngồi xuống một tháng ngày thường.

Cảnh tượng này khiến Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, đột nhiên nhìn về phía Tiểu Ô Quy trong tay.

“Hẳn là nó chính là vật vĩnh hằng bất diệt kia…” Tim Bạch Tiểu Thuần đập thình thịch, nhớ lại rất nhiều kỳ dị của Tiểu Ô Quy này sau đó, vội vàng dùng sức trong tay lại lay động.

Nhưng cho dù lay động thế nào, mùi thơm ngát cũng sẽ không tiếp tục xuất hiện. Bạch Tiểu Thuần không cam lòng, đoạn đường này liên tục lay động sau đó, cuối cùng đến ngày thứ ba, trong Tiểu Ô Quy này lại một lần nữa truyền ra mùi thơm ngát.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng hít sâu một cái, tu vi lại một lần nữa bộc phát. Thiên địa linh lực xung quanh giống như bị hấp dẫn, điên cuồng xông tới, thậm chí xung quanh Bạch Tiểu Thuần còn tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.

Gần đó có gia tộc tu chân tồn tại, có người nhìn thấy cảnh tượng này sau đó, trợn mắt hốc mồm, tâm thần oanh minh.

Bạch Tiểu Thuần cuồng hỉ, ngửa mặt lên trời cười lớn.

“Ha ha, vẫn là ta Bạch Tiểu Thuần thông minh a, lần này không uổng phí sức lực, Tiểu Ô Quy này là bảo bối, lại có thể khiến tu hành của ta tăng tốc.” Bạch Tiểu Thuần kích động. Đoạn đường này hắn hạ quyết tâm, mỗi ngày đều phải rung một cái Tiểu Ô Quy.

Lại qua mấy ngày, cuối cùng đến một ngày này, Bạch Tiểu Thuần ngóng nhìn phương xa, thấy được sơn môn của Linh Khê tông. Càng là thấy được Tam Sơn bờ Nam, bốn núi bờ Bắc, còn có Chủng Đạo Sơn bắc ngang Thông Thiên Hà ở giữa, toàn bộ đều ở vị trí đỉnh núi, có quang mang tràn ra, như thể đang súc thế…

Một luồng uy áp và chấn động, lấy Linh Khê tông làm trung tâm, đang vô hình khuếch tán ra xung quanh.

Bạch Tiểu Thuần kích động, cầm Tiểu Ô Quy dùng sức lại lắc lắc.

“Cuối cùng cũng trở về… Vẫn còn nhớ rõ năm đó khi ta rời đi, có bao nhiêu người không nỡ ta…”

“Ta đã một thời gian không trở về, những người kia nhất định đều nhớ ta… Còn có Lý thúc, không biết bế quan thế nào rồi…” Nội tâm Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, càng có sự nhớ mong đối với Lý Thanh Hậu.

Sau khi dùng sức rung Tiểu Ô Quy, tốc độ càng nhanh, hóa thành một đạo cầu vồng thẳng đến sơn môn của Linh Khê tông.

Vừa mới đến gần, lập tức có bốn đạo cầu vồng từ trong sơn môn đột nhiên bay ra, càng có tiếng quát khẽ truyền đến.

“Người đến dừng bước!”

Trong bốn đạo cầu vồng này có tu sĩ. Một người trong số đó tu vi Ngưng Khí đại viên mãn, ba người khác đều là Ngưng Khí năm sáu tầng. Giờ phút này lời nói truyền ra lúc, càng có thuật pháp nơi tay, ánh mắt sáng ngời. Khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, bốn người sững sờ.

Đặc biệt là một vị trong số đó, càng là mắt trợn to, cơ thể run lên mấy lần. Người này chính là Trần Phi…

“Bạch Tiểu… Bạch sư thúc!” Trần Phi la thất thanh, cũng may hắn phản ứng nhanh, vội vàng đổi giọng, vội vàng ôm quyền. Ba người khác cũng đều sững sờ một chút, khi nhìn rõ Bạch Tiểu Thuần sau đó, đều vội vàng bái kiến.

“Không tệ không tệ, mọi người phải tu hành thật tốt.” Bạch Tiểu Thuần đắc ý phi phàm, cảm thấy đây mới là nhà của mình nha. Thế là bày ra dáng vẻ tiền bối, tán thưởng gật đầu sau đó, lôi kéo bốn người, trực tiếp bước vào trong sơn môn.

Về phần trận pháp của Linh Khê tông, đối với Bạch Tiểu Thuần nơi này không có chút nào ngăn cản. Trong chốc lát, Bạch Tiểu Thuần liền bay vào Linh Khê tông, nhìn bờ Nam quen thuộc trước mắt, nhìn những âm thanh ồn ào của mọi người nơi đây, trên không trung từng đạo cầu vồng bay tới bay lui, càng là thấy được Thanh Phong Sơn, Tử Đỉnh Sơn còn có Hương Vân Sơn, nhìn khu vực đệ tử ngoại môn dưới núi, nhìn mấy con Phượng Điểu bay qua trên bầu trời, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy vô cùng thân thiết. Hắn cảm thấy có cần phải, đi cho tất cả mọi người biết, Bạch Tiểu Thuần mà bọn họ không nỡ, đã trở về nha.

“Chư vị đồng môn, ta Bạch Tiểu Thuần… trở về!!” Bạch Tiểu Thuần đứng giữa không trung, ngửa mặt lên trời la lớn, thanh âm như sấm sét oanh minh, truyền khắp toàn bộ bờ Nam…

Nghe được thanh âm của Bạch Tiểu Thuần, Trần Phi ở một bên đồng tình nhìn toàn bộ bờ Nam.

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 608: Thành phố nguy hiểm

Toàn Chức Pháp Sư - April 29, 2025

Chương 1977: Bách phong long mạch

Chương 1976: Đứng ra