» Q.1 – Chương 1210: Mang theo tam nữ nghỉ phép
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025
Chương 1210: Mang theo tam nữ nghỉ phép
Tiến về sa mạc Takla Makan ngày đó, thời tiết hiếm khi khô ráo vào mùa thu, ánh nắng ấm áp chiếu xuống người, đặc biệt dễ chịu.
Mạc Phàm dựa theo địa điểm Cát Minh nói, trước tiên tập trung tại sân bay.
Bên phía Mạc Phàm chỉ có vài người, Trương Tiểu Hầu sẽ đợi ở Tân Cương, bay từ Thượng Hải đến đó, về cơ bản là từ cực Đông của quốc thổ bay đến cực Tây, vượt ngang toàn bộ quốc gia.
Chỉ khi bay một lần như vậy mới có thể cảm nhận được lãnh thổ Trung Quốc rộng lớn đến mức nào, đặt ở Châu Âu, khoảng cách này không biết đã xuyên qua bao nhiêu quốc gia!
Đến sân bay, Mạc Phàm phát hiện có người cũng chạy tới, điều này khiến Mạc Phàm thật sự ngoài ý liệu.
“Ha ha, ta nghe Mục Ninh Tuyết nói các ngươi muốn đi Takla Makan, ta nói Mạc Phàm, chúng ta thật là hữu duyên nha, ta kỳ thật cũng dự định đến đó tìm một chút đồ vật…” Tương Thiểu Nhứ, người luôn mang theo vài phần trêu chọc ý vị nam nhân, cười khanh khách nói.
“Ngươi đến đó làm cái gì?” Mạc Phàm không hiểu hỏi.
“Chuyện rất trọng yếu, yên tâm ta sẽ không cho các ngươi cản trở, huống chi tại như vậy một cái rừng núi hoang vắng sa mạc cuồng, không có một cái nào tâm linh hệ pháp sư các ngươi xác định có thể bình yên vô sự?” Tương Thiểu Nhứ cũng không có lộ ra ý muốn rời đi của nàng.
Mạc Phàm cũng đành chịu, Tương Thiểu Nhứ đã chạy đến sân bay chặn mình, xem ra nàng không đi không được rồi.
“Tốt a, tốt a, bất quá ta phải nói với Cát Minh một tiếng.” Mạc Phàm nói.
Tương Thiểu Nhứ gia nhập, Mạc Phàm giơ hai tay hoan nghênh, tâm linh hệ pháp sư ở đâu cũng nổi tiếng, bất luận là đối kháng giữa pháp sư, hay là hành tẩu tại yêu ma quốc gia, nhiều khi một trận đẫm máu có thể thông qua một cái tâm linh trấn an trực tiếp hóa giải…
Mạc Phàm hỏi Cát Minh, Cát Minh cũng không có ý kiến gì.
Chỉ có điều, lên máy bay về sau, mấy tên thủ hạ của Cát Minh nhìn thấy Mạc Phàm lại mang theo ba nữ nhân tiến về sa mạc Takla Makan, có người không khỏi nhãn tình sáng lên, một bộ mở rộng tầm mắt dáng vẻ, có người lại khịt mũi coi thường, đã bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Mạc Phàm mang theo là Linh Linh, Mục Nô Kiều, Tương Thiểu Nhứ.
Linh Linh toàn thân trên dưới đều tản ra khí chất thanh thuần loli, manh đến chảy máu mũi, nam nữ thông sát, ai cũng muốn ôm nàng yêu thương, đặc biệt làm người chú mục.
Mục Nô Kiều tự nhiên là không cần nói, giáo hoa của Minh Châu học phủ, khí chất xuất chúng, xinh đẹp ưu nhã, tiểu thư khuê các, tự nhiên hào phóng, đi đến chỗ nào cũng là một mảng lớn người ngoái đầu nhìn lại, dễ dàng hạ gục những người son phấn lòe loẹt!
Tương Thiểu Nhứ cũng là thiên sinh lệ chất, ánh mắt lảng tránh cùng gương mặt quyến rũ luôn luôn có thể chính xác ôm lấy một chút linh hồn nam nhân không có tự chủ…
Mạc Phàm mang theo ba người nữ nhân này, đi trên đường trực tiếp hạ gục tất cả nam nhân, dù là hắn mặc rất bình thường, cũng vô hình trung làm nổi bật lên sức hút nam tính mạnh mẽ không thể tranh cãi của hắn.
Chỉ là, Kim chiến đoàn thợ săn, lại có một số lớn người không vui.
Bọn họ lần này tiến về là sa mạc có thể gọi là “Quỷ Môn Quan”, đoàn trưởng Cát Minh càng là lựa chọn ra toàn bộ tinh anh của Kim chiến đoàn thợ săn, không chỉ kinh nghiệm phong phú, càng là lâu dài đi trên mũi đao.
Còn chưa thật sự đến sa mạc Takla Makan, bọn họ đã có chút đứng ngồi không yên trong phòng chờ máy bay, sợ lần này khai phá yêu ma chi địa là một lần đi không trở lại.
Bọn họ bất an như vậy, căng thẳng như vậy, nghiêm túc đối đãi như vậy, kết quả Mạc Phàm mang theo ba mỹ nữ đi du ngoạn?
Điều này khiến những thợ săn lão luyện của Kim chiến đoàn cảm thấy đang bị vũ nhục, sự quyết tâm của họ khi mạo hiểm tính mạng tiến về!
“Tiểu tử, ngươi là dẫn các nàng đi nghỉ phép sao?” Lô Phương, thợ săn đại sư phụ trách chỉ huy lộ tuyến, cười nhạo một tiếng.
“Ta hi vọng ngươi rõ ràng, mục đích chúng ta lần này tiến lên. Nếu như ngươi muốn mượn Kim chiến đoàn thợ săn chúng ta để làm thành tích thực tập hè, thành tích thợ săn, vậy tốt nhất vẫn là đổi đội khác, chúng ta là làm xong bất cứ lúc nào cũng sẽ chết ở nơi đó chuẩn bị!” Một tên nam thợ săn tuổi tác không lớn hơn Mạc Phàm bao nhiêu nói.
Người này khi nói lời này, trong mắt kỳ thật còn lóe lên cảm xúc khác, điều này rất dễ dàng bị Tương Thiểu Nhứ bắt được.
“Yên tâm, ta giống như các ngươi là đã chuẩn bị kỹ càng.” Mạc Phàm đáp lại.
Cát Minh lúc này cũng đứng ra hòa giải, Cát Minh biết thân phận Mạc Phàm, cũng biết Tương Thiểu Nhứ và Mục Nô Kiều đều là thành viên quốc phủ, thực lực chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, chỉ tiếc tranh tài học phủ thế giới không phải toàn bộ người trên thế giới đều xem, rất rõ ràng Lô Phương và Trịnh Thông là thuộc loại không coi tranh tài học phủ thế giới ra gì, trong mắt bọn họ chỉ có giải thi đấu thợ săn.
Rất nhiều thợ săn tự phụ kỳ thật đều là như thế, bọn họ coi thường những pháp sư không trải qua chém giết thật sự, coi thường những người chỉ giả vờ giả vịt tranh tài trong đô thị, cho nên dù nói cho họ Mạc Phàm và mấy người đều là cường giả học phủ, bọn họ cũng đều dùng ánh mắt nhìn tiểu thí hài miệng còn hôi sữa đối đãi họ.
Cũng không phải đám thợ săn mang theo phần cực đoan này, trên thực tế những pháp sư ngồi ở vị trí cao trong đô thị kia, khi thật sự đối mặt yêu ma, quả thật yếu đến mức tệ hại, thợ săn khinh bỉ những kẻ làm mưa làm gió là hiện tượng rất bình thường.
Nhân viên học phủ, bình thường đều sẽ đi hướng chính phủ, đi hướng hiệp hội ma pháp.
Đám thợ săn đồng dạng coi thường những người từ học phủ đi ra, nhất là Mạc Phàm mang theo ba người nữ nhân này, bất luận nhìn thế nào đều là bình hoa!
“Cái tên Trịnh Thông kia đang ghen tỵ ngươi.” Thanh âm Tương Thiểu Nhứ truyền đến.
Mạc Phàm cười cười.
Trịnh Thông là tên thợ săn trẻ tuổi kia, phụ trách chiến đấu, tên này ánh mắt luôn rơi xuống Mục Nô Kiều, cho dù trong miệng hắn đang nói khinh thường mấy nữ nhân, nhưng nhìn ra được hắn có ý tưởng với Mục Nô Kiều.
Mạc Phàm cũng không quan trọng việc họ nghi ngờ, thành tích của mình trước đây như thế nào, người khác căn bản không hiểu rõ lĩnh vực của ngươi, cũng không có quen biết gì với ngươi, dựa vào miệng nói mình trước đây thế nào ngưu B cũng không có tác dụng gì, ngược lại là loại cảm giác bị ghen ghét này, Mạc Phàm cảm thấy đặc biệt sảng khoái!
Ngày thường, Mạc Phàm cùng Mục Ninh Tuyết ra ngoài, cũng bị loại ánh mắt này bao vây, bất quá hôm nay một hơi mang ba cái, hiệu quả rõ ràng muốn mạnh hơn so với chỉ mang một mình Mục Ninh Tuyết không ít!!
…
Mọi người ngồi không phải hàng không dân dụng, mà là máy bay quân sự.
Máy bay quân sự bình thường đều có pháp sư tuần hành ở, lần này tuyến bay phải đi ngang qua rất nhiều khu vực không người, đó cũng là địa bàn của đại yêu đại ma, đường bay trên không cũng chưa hẳn là trăm phần trăm an toàn.
Máy bay quân sự thì bay nhanh…
Không bay nhanh cũng không được, chậm rãi bay qua địa bàn của quân chủ nào đó, đoán chừng giây sau liền bị kéo xuống từ độ cao vạn mét, cho nên nhất định phải nhanh chóng.
Khoảng chưa đầy ba canh giờ, máy bay hạ cánh tại một sân bay căn cứ quân sự gần nhất với sa mạc Takla Makan, Tháp Lý Mộc.
Trương Tiểu Hầu đã đợi ở căn cứ quân sự Tháp Lý Mộc, vừa nhìn thấy Mạc Phàm, hắn liền vui vẻ chạy tới.
“Hắn cũng đi cùng sao?” Trịnh Thông nhìn thoáng qua Trương Tiểu Hầu, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Trương Tiểu Hầu dáng người không cao lắm, hơi gầy, luôn bị Mạc Phàm gọi là hầu tử cũng có nguyên nhân, thêm vào gương mặt chất phác và trẻ tuổi, khiến người ta có cảm giác non nớt và dễ phạm sai lầm.
Trương Tiểu Hầu cũng không có cách nào, tuổi của hắn cũng không nhỏ, nhưng khuôn mặt vẫn như thiếu niên chưa tốt nghiệp cấp ba, cuộc sống quân ngũ rèn luyện cũng không khiến dung mạo hắn có nhiều biến hóa, nguyên bản trên người hắn mang theo vài phần sát khí chiến trường, nhưng thấy đại ca Mạc Phàm, bản tính hấp tấp lập tức không thể che giấu.
Lô Phương lúc này cũng hơi khó coi.
Khi đoàn trưởng nói có người ngoài gia nhập, hắn cũng không vui lắm, đi ở nơi nguy hiểm như vậy, sợ nhất không phải yêu ma cường đại, mà là đồng đội như heo.
Mạc Phàm mang theo ba nữ nhân đi nghỉ phép, điều đó đã khiến nhiều người tức giận không thôi, bây giờ lại thêm một tên tiểu tử ngốc, còn mở trứng hoang! Đoàn trưởng rốt cuộc thu của người ta bao nhiêu tiền!
“Thế nào, ta không thể đi sao?” Trương Tiểu Hầu không biết mâu thuẫn ở đâu, cho rằng mình có vấn đề gì, vội vàng chỉ mình hỏi.
Trịnh Thông lại cười lên, sự khinh miệt trong mắt không còn che giấu, nói tiếp: “Chúng ta lần này tiến về, ít nhất là phải có danh xưng thợ săn đại sư, không phải thợ săn, vậy cũng phải có cấp bậc tương ứng, như ngươi loại này quân đội thực tập sinh cũng muốn nhập đội ngũ chúng ta, đừng nằm mộng ban ngày, chúng ta là tiến đến khai hoang, không phải cho các ngươi loại người này kiếm lý lịch sơ lược!”
Trương Tiểu Hầu không mặc quân phục, dáng người nhỏ, vóc người đen non, đứng trước những quân nhân cao lớn khác thật đúng là như một tên thực tập sinh.
Cát Minh trước đó chỉ đồng ý có bốn người ngoài về chỗ, Mạc Phàm mang theo ba nữ nhân, chuyện này mọi người chỉ có thể nín nhịn vì mặt mũi của đoàn trưởng Cát Minh, bây giờ lại thêm một người, Trịnh Thông tự nhiên có lý do từ chối cho người này về chỗ, cũng coi như cho loại người như Mạc Phàm một chút cảnh cáo, tránh cho hắn không coi trọng lần khai hoang này.
“Ta…” Trương Tiểu Hầu bị đối phương miệt thị như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đúng lúc đó, mấy tên sĩ quan đang phụ trách vận chuyển vật tư máy bay đi về phía này, bọn họ thấy Trương Tiểu Hầu, lập tức dừng bước, chào theo kiểu nhà binh về phía Trương Tiểu Hầu: “Trương Quân Thống!”
“Trương Quân Thống, may mắn nhờ ngài cùng bộ hạ của ngài tiêu diệt Tần Lĩnh phi yêu, nếu không tuyến vận chuyển hàng không quân sự này cùng duyên hải chúng ta căn bản không có cách nào bình thường bay.” Trong đó một tên sĩ quan còn mang theo vài phần sùng bái nói.
“A, a, việc nhỏ, các ngươi trước mau lên.” Trương Tiểu Hầu chào lại.
Trịnh Thông nhìn thấy cảnh này, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên vô cùng phong phú!
Tình huống thế nào, tên nhóc con này lại là một tên quân thống???
Hệ thống cấp bậc quân đội nghiêm ngặt hơn, tuy quân thống và thợ săn đại sư trong xã hội được xem là đồng cấp, thế nhưng quân thống nắm giữ một đại pháp sư bộ đội, bất luận thế nào cũng phải vượt trội hơn thợ săn đại sư, bất luận là thực lực, kinh nghiệm, thành tích, chỉ huy…
Pháp sư cao giai không nhất định có thể lên làm quân thống, nhưng quân thống nhất định phải là pháp sư cao giai có năng lực xuất sắc ở mọi mặt!!
Quan trọng nhất là, Tần Lĩnh phi yêu tộc lại bị tên tiểu tử này diệt đi???
Tần Lĩnh đó cũng là một nơi hung thần a, có thể ở nơi đó diệt đi một tộc bầy trong đó, đây tuyệt đối là cường nhân thiết huyết của quân đội!!
Trịnh Thông mặt đầy xấu hổ, so với thành tích và cấp bậc quân sự của đối phương, hắn cái tên thợ săn đại sư này mới là thực tập sinh.
Thợ săn hành tẩu nơi dã ngoại độc lai độc vãng, gặp phải nguy hiểm đương nhiên không thể so sánh với chiến tranh yêu ma.
Trương Tiểu Hầu là người lăn lộn trong chiến tranh.
“Phàm ca, bọn họ giống như không quá hoan nghênh ta gia nhập?” Trương Tiểu Hầu nói.
“Đâu có chuyện gì, đâu có chuyện gì, chúng ta chỉ là không ngờ ngươi còn trẻ như vậy đã thống soái một quân, đều là hiểu lầm, lần này đi đến nơi vô cùng nguy hiểm, chúng ta hi vọng các đội viên có đầy đủ thực lực và năng lực tự vệ.” Cát Minh vội vàng đi ra hòa giải.
Cát Minh biết Trương Tiểu Hầu là quân thống, đồng dạng nhãn tình sáng lên, nhân tài như vậy gia nhập, chuyến này của họ càng có bảo vệ!