» Q.1 – Chương 1206: Một cái cũng sẽ không buông tha!

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 1, 2025

Chương 1206: Một cái cũng sẽ không buông tha!

Không có ngăn cản, Mạc Phàm từng bước một đi về phía Vũ Ngang, ánh mắt kia càng giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ bắn ra hỏa diễm, nhưng lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Vũ Ngang trên thân còn có xiềng xích, lúc trước sự cuồng thái và đắc ý của hắn đã sớm không còn sót lại chút gì.

Nơi đây có một tên siêu giai cấp chính án, lại có gần hai mươi tên thẩm phán viên, Vũ Ngang tin tưởng hành động kích động của Mạc Phàm nhất định sẽ bị mình chọc giận, sau đó tại Bắc Vũ núi lớn đánh võ. Như vậy bọn hắn liền có thể thừa cơ giết Mạc Phàm, sau đó mọi chuyện tự nhiên sẽ có Lục Trảm Thiên đến xử lý.

Kế hoạch này xác thực không phải sách lược vẹn toàn, nhưng nhất định có thể khiến Mạc Phàm chết, thế là đủ rồi!

Ai có thể nghĩ tới, điều mà bọn hắn không tính tới nhất chính là, Mạc Phàm sẽ mang theo một tên Hấp Huyết Quỷ có thực lực đủ để hoàn ngược siêu giai pháp sư, càng không nghĩ đến lực lượng bản thân của Mạc Phàm cũng kinh khủng đến cực điểm, những cao giai thẩm phán viên kia ở trước mặt hắn không chịu nổi một kích!

“Mạc Phàm… Ta bây giờ cũng coi như là vì Thẩm Phán Hội hiệu lực… Ta cam đoan, phụ thân ngươi kỳ thật một chút việc đều không có, Lục Trảm Thiên chỉ là hù dọa ngươi một chút, ngươi giết ta, Thẩm Phán Hội có bỏ qua cho ngươi hay không…” Vũ Ngang cảm giác được sát ý nồng đậm của Mạc Phàm, lập tức không còn nửa điểm cốt khí cầu xin tha thứ.

Lục đỉnh băng hắn cũng dám giết, Mạc Phàm còn có ai không dám động??

“Vũ Ngang, ngươi phải biết trong danh sách phải giết của ta, ngươi chỉ đứng sau Tát Lãng, cho nên chớ nói với ta những điều ngu xuẩn như vậy, chuẩn bị sẵn sàng để chết là được!” Mạc Phàm lại bước thêm một bước về phía trước.

Khi một người trong đầu chỉ có một ý niệm, mức độ tập trung tinh thần lại cao hơn bình thường gấp mấy lần. Giờ phút này, ý niệm của Mạc Phàm triệt để bao vây Vũ Ngang, trong mắt vằn vện tia máu hắn lại gầm thét một tiếng!!

“Chết!!!!!”

Thanh âm của Mạc Phàm chói tai nhức óc, cùng lúc đó sát niệm điên cuồng xâm nhập vào trong thân thể Vũ Ngang.

Giống như vô số lưỡi dao có thể cắt nát kẻ địch, lại như một cây búa báo thù nặng nề, càng giống như Cuồng Đao loạn trảm trong phong bạo, luồng ý niệm này trong khoảnh khắc Mạc Phàm gào thét đã triệt để đánh nát Vũ Ngang!!

Thân thể Vũ Ngang trực tiếp nổ tung, bao gồm cả đầu của hắn. Một giây trước khi nổ tung, trên mặt Vũ Ngang còn mang theo nỗi sợ hãi vô cùng sâu sắc đối với Mạc Phàm. Hắn kéo dài hơi tàn đến hôm nay, hắn hơn ai hết đều muốn sống, nhưng không ngờ mình lại khiêu khích trước mặt cái tên sát ma này. Trong lòng mặc dù có một vạn cái hối hận cũng vô ích!

Tròng mắt, bàn tay, sọ não, nội tạng bay tán loạn, bừa bãi rơi xuống mặt đất. Máu tươi sền sệt ở lại không trung, hồi lâu mới rơi xuống, rơi trên người Mạc Phàm.

Ngửi được mùi máu tanh của Vũ Ngang, tự mình nhanh chóng làm cho hắn sụp đổ, phần ngang ngược vẫn luôn che giấu trong lòng Mạc Phàm mới hoàn toàn được phát tiết. Ít nhất trong khoảnh khắc nào đó, trong đầu mình sẽ không còn hiện lên hình ảnh Hứa Chiêu Đình khẩn cầu mình đốt cháy hắn thành tro bụi nữa!

Cách chết như thế nào biểu lộ sự thống hận của Mạc Phàm đối với kẻ này!

“Là nghị viên nào để Vũ Ngang đầu nhập vào Bắc Vũ núi Thẩm Phán Hội?” Mạc Phàm nhìn chằm chằm sang một bên, Phó chính án Phùng Cảnh Lan vẫn luôn không xuất thủ cũng không lên tiếng.

Loại người tội ác chồng chất như Vũ Ngang đều có tư cách sống sót, đó là sự vũ nhục lớn lao đối với Hứa Chiêu Đình – người áo lam chấp sự không chú ý hết thảy để thu hoạch danh sách. Không thể tha thứ chính là không thể tha thứ. Nếu loại người này không nhận được hình phạt đáng có, Mạc Phàm tình nguyện đứng ở mặt đối lập với Thẩm Phán Hội và hiệp hội!

“Chủ nhân, xương cốt hắn lớn nhỏ, nhỏ đến xương ngón tay, ta đều bẻ gãy. Mỗi đường gân của hắn, ta đều tự mình rút ra. Để hắn không đau ngất đi, ta cố ý thi triển Chuyên Chú Huyết Đồng cho hắn, để hắn có thể cảm nhận rõ ràng hơn nỗi thống khổ từ mỗi một tấc trên toàn thân!” Hấp Huyết Quỷ Bá Lạp bay xuống, tiện tay ném Lục Trảm Thiên xuống trước mặt Mạc Phàm.

Khuôn mặt Lục Trảm Thiên co giật kịch liệt, bảy phần là thống khổ, còn ba phần là sự căm hận phẫn nộ gần như phát điên đối với Mạc Phàm!

Hắn là chính án, chính án của Bắc Vũ núi!!

Nghị viên đều không thể đối với hắn như vậy!!

Xương cốt toàn bộ gãy, gân bị rút ra, mùi vị đó thế nhưng là cả đời khó quên. Lục Trảm Thiên thề tuyệt đối sẽ khiến Mạc Phàm trải nghiệm nỗi thống khổ này gấp mười lần, gấp trăm lần!!

“Mạc Phàm, tha cho hắn một mạng đi, ta đi xem qua phụ thân ngươi, hắn không có chuyện gì, trên thân cũng không có vết thương, chỉ là có chút kinh hãi quá độ…” Dạ Ưng vội vàng nói.

“Đưa ta đi xem hắn.” Mạc Phàm nói.

“Vậy Lục Trảm Thiên… Trước hết để bạn của ngươi thả hắn, hắn bộ dáng này sẽ mất mạng.” Dạ Ưng nói.

Mạc Phàm không trả lời Dạ Ưng, Hấp Huyết Quỷ Bá Lạp ở bên cạnh lại cười cười, nhấc Lục Trảm Thiên gần như tê liệt lên, luôn nắm trong tay, không cho phép bất luận kẻ nào đụng hắn.

Mạc Phàm không có chỉ thị thả hắn, Bá Lạp là không thể nào thả. Về phần sau đó phải xử trí như thế nào, đó đoán chừng liền xem tình huống của Mạc Gia Hưng. Lục Trảm Thiên tốt nhất cầu nguyện mình không hề động đến Mạc Gia Hưng, nếu không nhất định sẽ lại một lần nữa chọc giận Mạc Phàm.

Nói thật, Bá Lạp đều có chút sợ hãi Mạc Phàm khi tức giận, ngay cả xương góc Tử Thần Hy Lạp đều bị hắn xé nát, những kẻ vô tri này, tại sao phải đi khiêu khích con ác ma ngủ say trong thân thể Mạc Phàm kia đâu?

À, những người này đại khái còn chưa biết mưa máu gió tanh ở miếu thần Parthenon là kiệt tác của người thanh niên trước mắt này đi!

Mạc Phàm một đường đến phòng trong Bắc Vũ núi Thẩm Phán Hội, vừa bước vào đại sảnh liền thấy một tên thủ hạ của Dạ Ưng đang dìu Mạc Gia Hưng đi ra.

Mặt Mạc Gia Hưng vẫn vàng vọt như vậy, so với sáng sớm có khí sắc hơn nhiều, chỉ là nhìn ra được mấy ngày nay ông rất tiều tụy, bờ môi khô nứt, vành mắt thâm quầng.

Con ngươi ông vẫn mở to, mang theo nghi hoặc lại mang theo vài phần hoảng sợ. Ông chỉ là một người bình thường, không tu luyện nửa điểm ma pháp. Mặc dù trên thân không có nửa điểm vết thương, nhưng Mạc Phàm tin chắc về mặt tinh thần, ông nhất định đã bị Lục Trảm Thiên kích thích và tra tấn một chút!

Mạc Gia Hưng từ đầu đến cuối đều bất an, mãi đến khi nhìn thấy Mạc Phàm đi tới, ánh mắt kia lập tức bình tĩnh lại.

Ông bước nhanh đi tới, mở miệng nói: “Bọn hắn nói con xảy ra chuyện rất lớn, giết người gì đó, nhìn thấy con không có việc gì… Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”

Mạc Phàm nghe xong, lệ khí đầy lòng trong nháy mắt tan biến, chỉ còn lại mấy phần chua chát.

“Cha, người nên lo lắng chính là chính người, con rất tốt, nhưng một số người phải trả giá đắt!” Mạc Phàm nói.

Chuyện này Mạc Phàm sẽ không cứ như vậy bỏ qua!

“Mạc Phàm, cha cũng không có chuyện gì, chỉ là bị Vũ Ngang kia dọa. Người thật sự rất tốt, chuyện này coi như xong đi, không nên làm lớn chuyện.” Mạc Gia Hưng không hy vọng Mạc Phàm làm những chuyện quá khích, huống chi vừa rồi Dạ Ưng cũng nói với ông về mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Mạc Phàm đã giết người tại Bắc Vũ núi Thẩm Phán Hội, giết còn là thẩm phán viên, càng đánh cho chính án một cái nửa chết nửa sống. Những người đó đã xử lý rồi, thật không cần thiết mở rộng xuống dưới.

“Cha, đặt tay lên ngực tự hỏi, con Mạc Phàm đã vì quân đội, Ma Pháp Hiệp Hội, chính phủ, quốc gia làm ra rất nhiều chuyện, có mấy lần đều mạo hiểm tính mạng. Con không đòi hỏi gì ở bọn họ, chỉ yêu cầu bọn họ lúc con không rảnh về Bác Thành hãy chăm sóc tốt cho người, bảo vệ tốt cho người, đừng để Hắc Giáo Đình có cơ hội lợi dụng, đừng để một số kẻ có ý đồ khác hãm hại đến người… Nhưng bọn họ ngay cả điểm ấy cũng làm không được! Quân đội, Lục gia, Thẩm Phán Hội, và những người có liên quan đến chuyện này, con một cái cũng sẽ không buông tha!!” Nộ khí của Mạc Phàm, xa không thể chìm xuống chỉ vì giết mấy người.

“Mạc Phàm…” Mạc Gia Hưng thở dài một hơi.

Những người đáng chết đều đã chết, Mạc Gia Hưng thật không hy vọng Mạc Phàm truy cứu tiếp nữa.

Nhưng, nhìn thái độ của Mạc Phàm, mình là không thể nào khuyên ông ấy dừng lại được.

“Cha, có một số việc là không thể dễ dàng tha thứ. Càng dễ dàng tha thứ, càng khiến người ta rùng mình. Đối với con, bọn họ đều có thể như thế, huống chi là những người không tên tuổi, lại vì mất đi thân nhân mà lấy cả cuộc đời tiếp theo của mình để đấu tranh với Hắc Giáo Đình?” Mạc Phàm nói với Mạc Gia Hưng.

Mạc Phàm biết Mạc Gia Hưng làm người như thế nào, chỉ cần không bị ức hiếp đến tận đầu, về cơ bản đều là nhịn một chút rồi cho qua. Nhưng vừa nghĩ tới người của Thẩm Phán biết chỉ cần một cái lý do vớ vẩn là có thể mang cha mình đi khỏi sự bảo vệ của quân đội, có thể giam giữ ở nơi mình căn bản không biết, thậm chí có thể cho một kẻ đã từng là tội phạm tày trời của Hắc Giáo Đình trực tiếp tiếp xúc với phụ thân Mạc Phàm không tu luyện bất kỳ ma pháp nào.

Mạc Phàm đưa Mạc Gia Hưng rời khỏi Bắc Vũ núi Thẩm Phán Hội, dẫn đến nơi Thanh Thiên Săn.

Thanh Thiên Săn đầy đủ sự bảo vệ, sắp xếp Mạc Gia Hưng ở nơi đó Mạc Phàm mới yên tâm…

“Chú Mạc không sao chứ?” Linh Linh hỏi.

“Không có việc gì là không có việc gì…” Mạc Phàm liếc nhìn Linh Linh, mở miệng nói, “Nhà Lục gia ở đâu?”

“Hướng Tây, một nơi gọi là Lá Cải Trấn. Cả thôn trấn có một nửa đều là người của Lục gia, đại trạch của bọn họ cũng ở đó.” Linh Linh nói.

“Bá Lạp, nâng đầu chó chết kia đi với ta đến Lá Cải Trấn một chuyến.” Mạc Phàm nói.

Gọi Phi Xuyên Ngải Lang ra, Mạc Phàm lần này cũng không vội vã lắm, xuyên qua nội thành Ma Đô, hướng về phía vùng ngoại ô trấn nơi những khu đất gần như bị một vài gia tộc nhận thầu hoàn toàn mà đi đến.

“Tin tức đã truyền ra rồi, ngươi khẳng định muốn cứ thế trực tiếp giết tới Lục gia sao?” Linh Linh ngồi ở phía sau, có chút lo lắng nói.

“Có Bá Lạp ở đây, ta không có việc gì. Huống chi thật sự có chuyện gì, Huyền Xà đồ đằng rất nhanh liền có thể chạy tới. Yên tâm, ta hứa với ngươi, sẽ không sử dụng Ác Ma Hệ.” Mạc Phàm nói.

“Ừm.” Linh Linh nhẹ gật đầu.

Có lời đảm bảo của Mạc Phàm, Linh Linh cũng không còn gì đáng lo lắng nữa.

Mạc Phàm sở dĩ không lập tức chạy tới, đó là bởi vì hắn cần những người nên xuất hiện phải xuất hiện, để họ biết mình đang tiến về Lục gia để hưng sư vấn tội!

Lục gia không thể nào trì độn đến mức mình giết một người của họ mà họ còn không phát giác. Về phần bọn họ bày ra yến tiệc gì để đối phó mình, Mạc Phàm căn bản không sợ. Chưa nói đến thực lực của Bá Lạp, về cơ bản có thể bảo toàn mình, nhất định phải làm cho mọi chuyện trở nên không thể ngăn cản. Mạc Phàm lại để đồ đằng Huyền Xà tới một lần phong ba cấp độ miếu thần Parthenon cũng không có gì lớn.

Bên miếu thần Parthenon có lẽ có lực lượng chống lại đồ đằng Huyền Xà, nhưng Lục gia…

Đồ đằng Huyền Xà chỉ cần một lần phát lực, liền có thể diệt tộc bọn họ!!

——

Tin tức tốt!!

Tin tức tốt!!

Sắp phát sóng!!!!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 3023: Thánh Thiên thê

Chương 3022: Ngươi đề nghị, ta làm thịt ngươi!

Q.1 – Chương 1344: Khung Địa ngục