» Q.1 – Chương 1197: Ta nói qua sẽ(hội) lấy tính mạng ngươi
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 1, 2025
Chương 1197: Ta nói qua sẽ lấy tính mạng ngươi
Nước mưa bắt đầu tí tách tí tách, bay lên trời rồi rơi xuống tơ bông khắp nơi, lẫn với nước mưa, những cánh hoa ướt nhẹp không còn thấy được mấy cánh nguyên vẹn.
Trên Quan Tinh Đài, Y Chi Sa ánh mắt băng lãnh nhìn xuống phía dưới, cả người tựa như một U Linh không có linh hồn, không có chút sinh khí nào.
Tất cả tín đồ không hướng về phía nàng, mà là đang nhìn chăm chú lên cô bé kia, đang hành lễ với nàng. Cảnh tượng này biểu thị toàn bộ kế hoạch của nàng đã thất bại, không những không diệt trừ được tất cả Thánh nữ, thậm chí ngay cả thần hồn Parthenon cũng không đạt được.
Thần hồn Parthenon đã công nhận cô bé kia. Mười năm tới, thần hồn Parthenon khó có khả năng đón nhận bất kỳ chủ nhân mới nào, Y Chi Sa căn bản không còn bao nhiêu cái mười năm!
Thần Sơn phía dưới, Duran Khắc thất hồn lạc phách trốn trong một đình dưới núi. Cả người hắn không có điểm tựa, xụi lơ bên trụ đình, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Hắn đã lạm dụng chức quyền, điều này không nghi ngờ gì. Rất nhanh, một thần quan khác của Thánh Tài Viện sẽ đến đây, bắt đầu trừng phạt Duran Khắc hắn. Nhưng nếu không có Y Chi Sa bảo đảm, hắn tuyệt đối không còn đường sống nào.
Thế nhưng, Y Chi Sa hiện tại thật sự có thể bảo đảm hắn sao?
Thần hồn Parthenon thức tỉnh, lại ban cho cô bé bị bọn họ tập thể quyết định là Tát Lãng làm Thần nữ phục sinh. Điều này không nghi ngờ gì là một đòn phản công chí mạng nhất đối với những kẻ cầm quyền trong âm mưu này. Bọn họ thậm chí có khả năng không còn cơ hội xoay mình.
Toàn bộ Parthenon sẽ chất vấn bọn họ như thế nào!
“Phán Quan đại nhân, thừa lúc bây giờ chúng ta trốn đi. Y Chi Sa nhất định sẽ giả vờ không biết gì, nhưng chúng ta lại không có nửa điểm đường sống.” Thị vệ thân cận của Duran Khắc nói.
Duran Khắc hơi trấn tĩnh lại. Tên người hầu của mình nói đúng, hắn tuyệt đối không thể ở đây ngồi chờ chết. Với tính cách của Y Chi Sa, nàng cũng tuyệt đối sẽ không tự chịu diệt vong mà thừa nhận chuyện này do nàng chủ mưu. Trốn là lựa chọn tốt nhất!
Duran Khắc lợi dụng lúc mọi người đang quỳ bái, lập tức trốn về phía Thần Sơn, hướng phía Địa Trung Hải bỏ chạy.
Duran Khắc còn có một số mối quan hệ, hắn tin chắc mình có thể thoát khỏi tai họa này. Không bao lâu nữa, mình sẽ chậm rãi đứng dậy.
Càng rời xa thành thị, Duran Khắc và người hầu đã có thể nhìn thấy bọt nước Địa Trung Hải. Thành thị và Thần Sơn vẫn chưa khôi phục trật tự. Lúc này không có ai sẽ để ý tới bọn họ.
Cảm nhận được gió từ biển thổi tới, Duran Khắc không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua thành Athens và Thần Sơn.
“Đại nhân, đi nhanh lên đi.” Người hầu khuyên.
“Ta không cam tâm a, chỉ thiếu một chút xíu, Thần Sơn liền bị ta một tay nắm trong tay. Ta đủ khả năng khống chế được không chỉ là thành vệ Athens, nên toàn bộ châu Âu đại lục, bây giờ lại phải giống như một con chó rơi xuống nước bỏ chạy!” Duran Khắc hung hãn nói.
Rõ ràng tất cả đều theo kế hoạch tiến hành. Ngay sau khi ném ra Hắc Ám Thánh Tài, Duran Khắc đều ngửi thấy hơi thở chiến thắng. Trước đây bọn họ vịn Đảo Văn Thái, dấu hiệu chiến thắng cũng chính là Hắc Ám Thánh Tài. Ai có thể nghĩ tới Hắc Ám Thánh Tài mạnh mẽ vĩ đại nhất vậy mà cũng thất bại, lại còn thua trên tay một thanh niên!
Cái tên Mạc Phàm kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao hắn lại có được lực lượng đáng sợ như vậy, rốt cuộc là gì ban cho, để hắn có thể từ tử thần Hy Lạp cướp đi người mà tử thần muốn!
“Nhưng đã biến thành cái dạng này a. Nếu ngài thật không muốn cứ như vậy xám xịt bỏ chạy, thuộc hạ cũng có một biện pháp.” Người hầu kia nói ra.
“Ngươi có biện pháp? Ngươi có biện pháp nào!” Duran Khắc ngẩn người, ánh mắt nhìn chăm chú lên vị thị vệ đã theo mình mười bốn năm.
Tên thị vệ này vẫn luôn là tâm phúc của Duran Khắc, đầu không phải rất dễ sử dụng, nhưng những việc phân phó đi làm đều có thể khiến Duran Khắc vô cùng hài lòng hoàn thành. Duran Khắc cũng có chút nghi ngờ, cái tên ngày thường không thích động não này trong tình huống mình thúc thủ vô sách lại còn có biện pháp hay?
Người hầu lại gần một chút, lộ ra vẻ thần bí.
Duran Khắc ngược lại có chút nóng nảy, tên này lẽ nào thật sự có đối sách tốt.
Thế là, Duran Khắc tới gần một chút. Nhưng đúng lúc này, trên tay thị vệ đột nhiên có thêm một thanh đoạn đâm hoàn toàn do băng sương ngưng kết mà thành. Thanh đoạn đâm này hung hăng đâm về phía vị trí trái tim hắn.
Duran Khắc không có chút phòng bị nào. Mấy tên thủ hạ khác của hắn thấy tình thế không ổn đã sớm trốn. Bọn họ biết Duran Khắc hắn sắp gặp nạn. Chỉ có tên thị vệ này còn trung thành đi theo mình cùng nhau trốn ra. Cho nên Duran Khắc càng thêm tin cậy hắn, trong lòng còn mắng tất cả mấy tên thủ hạ khác một trận.
Nào ngờ, tên thị vệ này giây trước còn tỏ vẻ nguyện ý vì mình xông pha khói lửa ngu ngốc, giây này lại lộ ra hung quang. Trên khuôn mặt kia càng lộ ra hoàn toàn sự căm hận và chán ghét đối với mình. Tựa hồ bởi vì phần nhân tình này tự chôn giấu trong đáy lòng hắn quá lâu. Khi thị vệ đâm mạnh vào trái tim Duran Khắc, khuôn mặt thị vệ kích động vui vẻ đến mức gần như vặn vẹo!
Bởi vì toàn bộ dao găm được hình thành từ băng sương, Duran Khắc cũng không giống những người chết khác mà chết ngay lập tức. Cảm giác lạnh lẽo thấu tận linh hồn từ trái tim hắn truyền đến toàn thân.
Duran Khắc khó tin nhìn xem tên người hầu này. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể hiểu cuối cùng là vì điều gì.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Tiếng giày cao gót nặng nề trên nham thạch phẳng phát ra tiếng vang lanh lảnh. Thân thể Duran Khắc cong lại. Hắn nhìn thấy một đôi chân băng gần như nối liền với đôi giày cao gót từ bắp chân dần trở nên sắc bén. Nàng bước những bước nhẹ nhàng chậm rãi đến trước mặt hắn.
Duran Khắc chậm rãi ngẩng đầu, thấy được một cái cằm sắc bén, thấy được một đôi mắt nhìn xuống không mang theo một tia tình cảm.
“Ta nói qua hôm nay ta muốn làm hai chuyện, chuyện thứ hai là lấy tính mạng của ngươi. Lẽ nào ngươi dễ quên như vậy?” Giọng cười khinh miệt truyền tới.
Duran Khắc nhìn khuôn mặt người phụ nữ này. Lần này không có bất kỳ mũ trùm đầu màu đen và viền ren đen nào che chắn. Hắn hoàn toàn nhìn rõ dung mạo nàng.
“Là… là ngươi!” Duran Khắc quá sợ hãi, nhưng tình thế kích động này khiến sinh mệnh hắn trôi qua đột ngột tăng nhanh.
“Không cần quyến luyến thế giới này như vậy. Ta đã tiễn người nhà ngươi xuống dưới chờ đợi ngươi, một người cũng không sót, bao gồm cả đứa con riêng ngươi yêu thương nhất.” Người phụ nữ chậm rãi nói ra.
Duran Khắc nghe câu này, cả người như phát điên, vậy mà bất chấp tất cả lao về phía người phụ nữ tàn nhẫn này.
Người phụ nữ liền lùi lại cũng không lùi. Duran Khắc nửa bước cũng không xông ra được, cả người ngã sấp bên cạnh gót giày cao của người phụ nữ, muốn đứng lên lại nhưng không còn chút khí lực nào.
Duran Khắc lập tức sụp đổ. Nước mũi hòa với nước mắt. Trên đời này không ai biết hắn có một đứa con riêng. Duran Khắc rất phản cảm với những cô con gái của mình, cảm thấy các nàng không có một ai kế thừa trí tuệ và năng lực của mình. Chỉ có vị con riêng vô tình tìm được này khiến Duran Khắc lập tức cảm thấy năm mươi năm qua đi sinh mệnh tràn đầy hy vọng. Hắn thậm chí đã bắt đầu trải đường cho hắn, để hắn chậm rãi kế thừa quyền lực của mình.
Duran Khắc cũng đã suy nghĩ qua, vạn nhất thất bại, đứa bé này của mình kỳ thật vẫn như cũ có thể làm mưa làm gió. Nhưng từ miệng Tát Lãng nghe được tin tức liên quan đến đứa con của mình, Duran Khắc cả người biến thành một cái xác không hồn!
“Sử Thanh Hoa, Essen Del, ngươi Duran Khắc… Ta sẽ để Y Chi Sa ở cuối cùng.” Người phụ nữ mở miệng nói, giọng nói kia càng giống như đang tự nói nhỏ với mình.
Duran Khắc đã là một người chết, cái lạnh lẽo chậm rãi đoạt đi tính mạng hắn, tại vùng ngoại ô bờ biển đá loạn không người hỏi thăm này, một thân tơi tả bẩn thỉu, mặt mũi tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng.
Thi thể của hắn lại ở đây chịu gió biển ăn mòn, bị ánh nắng gay gắt chiếu rọi. Rất ít người sẽ đến đây, cho nên khi cuối cùng có người phát hiện sự tồn tại của Duran Khắc, sẽ chỉ coi là thi hài của một nạn dân nào đó, hoặc là bị người tùy tiện đá xuống biển, hoặc là cứ để mặc ở đây bốc mùi, bị côn trùng ăn mòn.
Duran Khắc từng nghĩ đến cái chết của mình, nhất định là trong một Đại Giáo Đường long trọng có thể so với lãnh tụ quốc gia, những đứa trẻ mặc áo trắng giống như thiên sứ sẽ hát cho mình nghe, hậu đại, người thân đều sẽ mặc tang phục lộng lẫy nhất, cảm ơn mình vì tất cả những gì đã làm cho họ, vô số quan viên và những người có chức quyền trong các tổ chức đều sẽ làm lễ chào mình, cờ xí hạ xuống!
Chứ không phải giống bây giờ thế này, bỏ trốn, chịu tội, chết thảm, bốc mùi, hư thối, cả gia đình bị tàn sát không còn một ai!
“Những năm này vất vả ngươi.” Tát Lãng nhìn thoáng qua vị người hầu trên tay còn dính máu.
“Phu nhân, ngày hắn bị những người này hãm hại, ta cũng chỉ sống vì chuyện này.” Người hầu nói ra.
“Ngươi có tính toán gì hay không, nếu như không có, đi theo ta đi.” Tát Lãng nói ra.
“Xin lỗi, ta làm không được. Ngài sát nghiệt quá nặng rồi. Hắn kỳ thật cũng không hy vọng ngài làm như vậy, nhiều người vô tội như vậy…” Người hầu nói nghiêm túc.
“Tất cả những điều kiện ta hứa với hắn đều dựa trên tiền đề hắn còn sống.” Tát Lãng nói ra.
“Cô bé kia tại sao có thể kích hoạt huyết thạch chủ giáo của ngài, lẽ nào nàng là…” Người hầu chăm chú hỏi.
Giết Duran Khắc xong, trong mắt tên người hầu này liền không còn một tia sinh khí nào. Nhưng khi hỏi câu hỏi này, trong lòng hắn lại dâng lên vẻ mong đợi.
“Ngươi nguyện ý đi theo nàng thì đi theo đi, nhưng sẽ có một ngày như vậy, chúng ta sẽ đứng ở thế đối lập. Lúc đó ta sẽ không nương tay.” Tát Lãng thản nhiên nói.
“Ngài nói đúng, nàng không giống ngài. Ta từ sự bình tĩnh của nàng đối đãi Hắc Ám Thánh Tài đã thấy bóng dáng chủ nhân năm đó. Đây là may mắn.” Trên mặt người hầu lộ ra một tia vui mừng.
Hắn biết người phụ nữ trước mặt này tàn bạo và điên cuồng đến mức nào. Cũng may con gái của bọn họ gần như kế thừa toàn bộ khí chất của một người khác, nhạt nhẽo, ôn hòa, phát ra từ nội tâm hy vọng tất cả đều thuần khiết dưới ánh mặt trời, chứ không phải u ám và dã man.
“Cho nên, rất nhiều năm trước ta và nàng đã không có bất kỳ liên quan nào.”
“Ngài bỏ rơi nàng sao?”
“Đúng. Nàng đối với một con chuồn chuồn nhỏ nhoi cũng thương hại cả ngày, đối đãi mỗi người đều thân mật và đơn thuần. Điều này khiến ta cảm thấy chán ghét, đều khiến ta nghĩ đến chủ nhân quá ngu ngốc của ngươi.”
“Xin đừng nói như vậy về chủ nhân, hắn là người có trí tuệ nhất trên thế giới này.”
“Ta đã nói với hắn, hắn cứu bao nhiêu người, sau khi hắn chết ta liền giết bấy nhiêu. Hắn vẫn lựa chọn chết. Hắn tin tưởng người tốt giả tạo, lại không tin ta là kẻ ác thật. Không phải quá ngu ngốc thì là gì?”
“Ngài đang trả thù hắn à?”
“Những kẻ đã ném hòn đá màu đen trong mắt ta đã là một đám người chết, còn người ta thật sự hận là hắn.”
“Phu nhân, đây là lần cuối cùng ta gọi ngài là phu nhân. Sau ngày hôm nay, nếu gặp phải, ta sẽ dốc hết sức lấy tính mạng của ngài.”
“Ngươi tùy ý.”