» Q.1 – Chương 1112: Tâm thuật bất chính

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 1, 2025

Chương 1112: Tâm Thuật Bất Chính
“Hay là đại nghị trưởng hiểu rõ đại nghĩa, Mạc Phàm ngươi nghe một chút, ngươi chẳng lẽ không vì ngươi vừa mới nói ra những lời kia xấu hổ sao, lại còn nói nhận quốc gia khác mời…” Tổ Cát Minh ngược lại là rất biết nắm lấy thời cơ, đối Mạc Phàm tiến hành một lần hung hăng đả kích.

Có mấy lời, ngày thường nói ra không ảnh hưởng toàn cục.

Nhưng có những trường hợp, ngay trước một số nhân vật quan trọng nói ra, đó chính là có tâm bỏ đá xuống giếng!

“Ta thật phát hiện tính tình của ta so với trước kia thật sự là ngày càng ôn hòa, vậy mà dễ dàng tha thứ loại ngu ngốc như ngươi ở trước mặt ta lắc lư một năm.” Mạc Phàm cũng không hề khách khí, mắng Tổ Cát Minh như thế nào thì cứ mắng thế đó.

“Ngươi mắng ai ngu ngốc!” Tổ Cát Minh lập tức nổi giận nói, “Đừng tưởng rằng ngươi vận khí tốt, thực lực mạnh hơn chúng ta một chút, liền có thể càn rỡ như vậy. Ta yếu một chút, nhưng ít ra sẽ không làm chuyện bán nước, càng sẽ không liếm láp mặt theo đuôi đòi hỏi cái gì.”

“Phế vật dù sao cũng phải có chút tự mình hiểu lấy.” Mạc Phàm không chút khách khí nói ra.

Tổ Cát Minh lại một lần nghe thấy bị chửi phế vật, cả khuôn mặt đều xanh mét, đây ít nhất là ngay trước mặt đại nghị trưởng, nếu như hắn sợ con chó dại xã hội như Mạc Phàm, còn có mặt mũi nào đối diện với tộc nhân mình!

Đương nhiên, Tổ Cát Minh có chút đầu óc, hắn sẽ không xé rách với Mạc Phàm như vậy, cho dù có xé cũng phải biểu hiện mình cùng Thiệu Chính hiểu rõ đại nghĩa: “Ngươi lợi hại, ngươi dẫn đội ngũ giết vào top ba đi, đừng nói top ba, nếu ngươi có thể xử lý tứ đại cường quốc, ta liền tâm phục khẩu phục.”

“Không cần ngươi tâm phục khẩu phục, ngươi thừa nhận mình là một cái phế vật, sau đó đừng líu lo bên tai ta như một con heo nái mập không ngừng là được. Nói thật, ta rất nể mặt quốc gia, rất nghe tổ chức an bài, nếu không đã sớm đánh ngươi tê liệt vào bệnh viện. Rốt cuộc là thị tộc nào nuôi dưỡng ra loại não tàn thiểu năng trí tuệ như ngươi, còn nhét vào đội ngũ quốc phủ để ảnh hưởng người khác, gây chia rẽ.” Mạc Phàm thật sự là mắng như súng máy.

“Vị bạn học này, ngươi có dị nghị gì với đề cử của ta sao?” Đúng lúc này, một nữ phụ sau lưng Thiệu Chính mở miệng nói ra. Từ ngữ khí của nàng nghe tới, mang theo vài phần nghiêm túc và lạnh ý.

Tổ Cát Minh nghe thấy cô mẫu của mình cuối cùng mở miệng, trong lòng thầm mừng.

Hắn biết Mạc Phàm là một quả bom, chỉ cần chạm vào là nổ, người phụ nữ sau lưng Thiệu Chính tuy chỉ là thư ký nghị trưởng, nhưng địa vị cũng tương đương với một nghị viên chính thống, người đề cử Tổ Cát Minh vào quốc phủ chính là nàng.

Thư ký nghị trưởng Tổ Tuệ Ân nghe Mạc Phàm mỗi câu đều là mắng, sắc mặt khó coi vô cùng, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa!

“Hóa ra con heo này là người của ngươi, ngươi nên quản giáo hắn cho tốt, đừng để hắn làm sâu làm rầu nồi canh. Đại nghị trưởng cũng đã nói, một thứ hạng liên quan đến mấy vạn chiến sĩ sinh mệnh, nói thật, chỉ cần hắn không còn trong đội ngũ gây chia rẽ, top ba nửa điểm vấn đề đều không có.” Mạc Phàm cũng không cho thư ký nghị trưởng kia chút ngữ khí tốt nào, nói gọn gàng dứt khoát.

Thư ký nghị trưởng Tổ Tuệ Ân nghe lời nói này, mặt tái đi ngay tại chỗ.

Đây rốt cuộc là từ đâu xuất hiện học viên coi trời bằng vung, ngay trước mặt mình là một thư ký nghị trưởng lại nói ra những lời như vậy, hắn coi mình là thiên hoàng lão tử sao!!

“Đại nghị trưởng, ta thật làm không rõ, thực lực cố nhiên trọng yếu, nhưng tâm tính mới là mấu chốt lớn nhất đi, một học viên làm càn không coi ai ra gì như vậy, thật đảm bảo không sau giải đấu quốc phủ, liền nhận lời mời của quốc gia khác, vậy chúng ta phí công khổ tâm bồi dưỡng lại có ý nghĩa gì, còn không bằng để hắn giao ra tài nguyên từ cuộc thi đoạt bảo, phân phối đều cho các học viên khác!” Thư ký nghị trưởng Tổ Tuệ Ân cũng không thể nhịn được nữa, ngôn từ sắc bén, càng có ý định tước đoạt toàn bộ những gì Mạc Phàm giành được từ cuộc thi đoạt bảo!

Thiệu Chính từ lúc bắt đầu đã không ngăn cản Mạc Phàm và Tổ Cát Minh cãi nhau, thậm chí khi Phong Ly muốn quát lớn bọn họ trước đó, Thiệu Chính đã cố ý dùng ánh mắt ngăn cản hắn.

Hắn bỏ mặc loại cãi vã này, đó là vì hắn cảm thấy sự tồn tại mâu thuẫn trong một đội ngũ, sự giả dối ẩn giấu còn đáng sợ hơn nhiều so với việc trực tiếp bại lộ.

Đại quyết chiến là thi đấu đồng đội, đồng thời một trận sẽ có tổng cộng tám học viên lên sân, sự phối hợp và ăn ý giữa các học viên tương đối quan trọng, nếu không đủ tin cậy, sẽ rất nhanh bị địch nhân tan rã.

Thiệu Chính không hy vọng thấy những người này bề ngoài hòa thuận, đoàn kết nhất trí, nhưng khi thi đấu thật sự lại chia rẽ nội bộ, làm hỏng đại sự!

Rất hiển nhiên, đội ngũ này không hòa thuận, Thiệu Chính đã nhận ra điều này khi thi đấu đoạt bảo, bốn người Tổ Cát Minh, Mục Đình Dĩnh, Nam Vinh Nghê, Lê Khải Phong đã hình thành nhóm nhỏ của mình, khi Mạc Phàm, Mục Ninh Tuyết lâm nguy, bọn họ không hề có ý định xuất thủ cứu giúp!

Đây không phải điều Thiệu Chính muốn thấy, và điều hòa mâu thuẫn càng không thể, mâu thuẫn giữa các học viên không phải chuyện nhỏ, không phải tranh giành tình nhân, dù sao trước khi đối đầu với các quốc gia khác, tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, oán niệm chồng chất cả năm trời.

Thiệu Chính muốn biến loại mâu thuẫn này thành một loại động lực, một loại giám sát lẫn nhau, muốn để bọn họ bộc lộ ra, muốn để bọn họ vì loại mâu thuẫn này, càng không chút giữ lại sức lực để đạt được thứ hạng cao hơn!

“Mạc Phàm có hơi không kìm được lời, nhưng Tổ Tuệ Ân, đề nghị của ngươi cũng có chút quá nặng một chút.” Thiệu Chính đương nhiên không thể trừng phạt Mạc Phàm.

“Ta chỉ cảm thấy học viên này ngay từ đầu tâm trí không kiên định, càng về sau làm ra chuyện bán nước cũng không phải là không có khả năng.” Tổ Tuệ Ân lúc này thật sự rất phẫn nộ.

Mạc Phàm một câu não tàn, một câu phế vật, trong mắt Tổ Tuệ Ân chẳng khác gì mắng chính bản thân nàng, Tổ Cát Minh ít nhất là do nàng đích thân tiến cử, nói như vậy ngay trước mặt đại nghị trưởng, tiểu tử này chính là cố tình muốn chết!!

Đã hắn muốn chết, liền để hắn bị dẫm đến không ngóc đầu lên được.

Chưa từng có ai dám đối đầu với mình như vậy, với thân phận của nàng, còn không chơi chết tiểu tử này sao??

“Đại nghị trưởng, ta thật làm không rõ, thực lực cố nhiên trọng yếu, nhưng tâm tính mới là mấu chốt lớn nhất đi, một học viên làm càn không coi ai ra gì như vậy, thật đảm bảo không sau giải đấu quốc phủ, liền nhận lời mời của quốc gia khác, vậy chúng ta phí công khổ tâm bồi dưỡng lại có ý nghĩa gì, còn không bằng để hắn giao ra tài nguyên từ cuộc thi đoạt bảo, phân phối đều cho các học viên khác!” Thư ký nghị trưởng Tổ Tuệ Ân cũng không thể nhịn được nữa, ngôn từ sắc bén, càng có ý định tước đoạt toàn bộ những gì Mạc Phàm giành được từ cuộc thi đoạt bảo!

“Vị bạn học này, ngươi có dị nghị gì với đề cử của ta sao?” Đúng lúc này, một nữ phụ sau lưng Thiệu Chính mở miệng nói ra. Từ ngữ khí của nàng nghe tới, mang theo vài phần nghiêm túc và lạnh ý.

Thư ký nghị trưởng Tổ Tuệ Ân nghe Mạc Phàm mỗi câu đều là mắng, sắc mặt khó coi vô cùng, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa!

“Hóa ra con heo này là người của ngươi, ngươi nên quản giáo hắn cho tốt, đừng để hắn làm sâu làm rầu nồi canh. Đại nghị trưởng cũng đã nói, một thứ hạng liên quan đến mấy vạn chiến sĩ sinh mệnh, nói thật, chỉ cần hắn không còn trong đội ngũ gây chia rẽ, top ba nửa điểm vấn đề đều không có.” Mạc Phàm cũng không cho thư ký nghị trưởng kia chút ngữ khí tốt nào, nói gọn gàng dứt khoát.

Thư ký nghị trưởng Tổ Tuệ Ân nghe lời nói này, mặt tái đi ngay tại chỗ.

Đây rốt cuộc là từ đâu xuất hiện học viên coi trời bằng vung, ngay trước mặt mình là một thư ký nghị trưởng lại nói ra những lời như vậy, hắn coi mình là thiên hoàng lão tử sao!!

“Đại nghị trưởng, ta thật làm không rõ, thực lực cố nhiên trọng yếu, nhưng tâm tính mới là mấu chốt lớn nhất đi, một học viên làm càn không coi ai ra gì như vậy, thật đảm bảo không sau giải đấu quốc phủ, liền nhận lời mời của quốc gia khác, vậy chúng ta phí công khổ tâm bồi dưỡng lại có ý nghĩa gì, còn không bằng để hắn giao ra tài nguyên từ cuộc thi đoạt bảo, phân phối đều cho các học viên khác!” Thư ký nghị trưởng Tổ Tuệ Ân cũng không thể nhịn được nữa, ngôn từ sắc bén, càng có ý định tước đoạt toàn bộ những gì Mạc Phàm giành được từ cuộc thi đoạt bảo!

“Mạc Phàm có hơi không kìm được lời, nhưng Tổ Tuệ Ân, đề nghị của ngươi cũng có chút quá nặng một chút.” Thiệu Chính đương nhiên không thể trừng phạt Mạc Phàm.

“Ta chỉ cảm thấy học viên này ngay từ đầu tâm trí không kiên định, càng về sau làm ra chuyện bán nước cũng không phải là không có khả năng.” Tổ Tuệ Ân lúc này thật sự rất phẫn nộ.

Mạc Phàm một câu não tàn, một câu phế vật, trong mắt Tổ Tuệ Ân chẳng khác gì mắng chính bản thân nàng, Tổ Cát Minh ít nhất là do nàng đích thân tiến cử, nói như vậy ngay trước mặt đại nghị trưởng, tiểu tử này chính là cố tình muốn chết!!

Đã hắn muốn chết, liền để hắn bị dẫm đến không ngóc đầu lên được.

Chưa từng có ai dám đối đầu với mình như vậy, với thân phận của nàng, còn không chơi chết tiểu tử này sao??

“Học viên này nói năng thật sự khiến ta tức giận, nhưng điều đáng giận hơn là hắn lại dùng những lời lẽ đó để chỉ trích Tổ Cát Minh trước mặt ta! Lục Nhất Lâm chết là do hắn tự tìm đường chết, nhưng ta không đồng ý với cách xử lý của hắn. Ai cho hắn cái quyền đó? Hơn nữa người đã chết rồi, người sống muốn nói sao cũng được, sao ta có thể khẳng định không phải một vài người cấu kết lại để cô lập cháu trai ta?” Nghị viên Lục Khắc Khổ cuối cùng cũng bộc phát, chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Mạc Phàm!

“Chuyện này ta đã nói rồi, chờ sau cuộc chiến Học Phủ Thế Giới sẽ quyết định, Lục Khắc Khổ, ngươi đừng nhắc lại nữa!” Phong Ly không khách khí nói ra.

“Được, ta sẽ chờ, hy vọng Thẩm Phán Hội có thể cho ta một phán quyết công bằng, nếu không thì đừng trách ta tự mình xử lý!” Lục Khắc Khổ lại có chút nhẫn nại, thậm chí còn ném ra một câu lời nói nặng.

Hàn Tịch không tranh luận gì về chuyện đó, nhưng hắn càng không bỏ qua Tổ Tuệ Ân và Tổ Cát Minh cố ý dựa vào thân phận để bóp méo phẩm chất của Mạc Phàm.

“Lão Hàn à, chuyện này để Tổ Cát Minh xin lỗi Mạc Phàm là được rồi, Tổ Tuệ Ân chỉ là một lời khuyên bảo, cũng không thật sự nói Mạc Phàm bán đứng quốc gia, hơn nữa Mạc Phàm ban đầu cũng nói năng không kìm được lời, miệng lưỡi trơn tru.” Bàng Lai mở miệng nói ra.

Để một thư ký nghị trưởng xin lỗi học viên, còn thể thống gì? Hàn Tịch yêu cầu quá đáng, dù có che chở, cũng nên che chở có mức độ đi!

Tổ Cát Minh choáng váng, tại sao mình lại phải xin lỗi Mạc Phàm, cái Bàng Lai này có bị bệnh không, có phân biệt được đúng sai không!!

“Không được! Ai nói, người đó phải chịu trách nhiệm. Mạc Phàm đơn giản chỉ là nói đùa, một vài người lại cố ý trước mặt đại nghị trưởng xuyên tạc ý nghĩa, nói nhân phẩm hắn có vấn đề, nói hắn có thể bán nước. Tổ Cát Minh loại trẻ tuổi nóng tính, thực lực tầm thường, sinh lòng ghen tỵ học viên sẽ nói câu nói như vậy, ta cũng không để ý, ngươi đường đường một thư ký nghị trưởng, trong trường hợp công cộng lại đưa ra loại ngôn luận này, rốt cuộc có ý đồ gì, biết điều này sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến mức nào đối với một học viên không?” Hàn Tịch vô cùng cố chấp, ngữ khí càng nghiêm khắc đến cực điểm!

“Ta có ý đồ gì, đơn giản là răn dạy một phen, tâm tính một người vốn là từ hành vi, cử chỉ bình thường biểu hiện ra ngoài, ít nhất hắn biểu hiện ra đã rất có vấn đề, hơn nữa chỉ lấy chuyện Lục Nhất Lâm chết mà nói, ta cũng có thể phán định hắn là một người tâm thuật bất chính, không thể trọng dụng!” Thư ký nghị trưởng Tổ Tuệ Ân nói ra.

“Tâm thuật bất chính, rất tốt, rất tốt, ngươi hãy nhớ kỹ lời nói này của mình!” Hàn Tịch ngược lại nở nụ cười lạnh.

“Ta có nói sai sao?” Tổ Tuệ Ân nói ra.

“Đại quyết chiến hôm nay chúng ta là trận cuối cùng, ta vốn dự định lần này Mạc Phàm dựa vào thực lực của mình xuất hiện trước công chúng để tuyên bố một sự kiện. Tổ Tuệ Ân, ngươi còn có ba trận tranh tài thời gian để suy nghĩ mình có nên xin lỗi hắn hay không, một khi thời gian tuyển thủ quốc phủ của chúng ta tham gia thi đấu vừa đến, ngươi đừng nói chuyện muốn thu hồi lại nữa, đến lúc đó điều ngươi cần làm không đơn giản chỉ là một lời xin lỗi!!”

“Hối hận? Tổ Tuệ Ân ta nói ra lời liền không có thu hồi lại, rất nhiều người đều sẽ mắc sai lầm, đều sẽ có ngôn luận không thích hợp, nhưng ta sẽ không, nếu không ta làm sao làm vị trí thư ký nghị trưởng này! Tâm thuật bất chính chính là tâm thuật bất chính!” Tổ Tuệ Ân càng mang theo ngạo khí của mình, không có ý định nhượng bộ nửa bước.

Tổ Tuệ Ân đang sầu làm sao lôi kéo Lục gia, hôm nay vừa vặn cho mình một cơ hội như vậy, Lục gia đối với Mạc Phàm đã oán hận từ lâu, lần này mình trực tiếp thảo phạt, nghĩ đến Lục gia cũng sẽ nhận tình này của mình.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là tiểu tử này thật sự rất muốn chết!!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 2769: Nội loạn

Q.1 – Chương 1175: Huyền Xà Thần Sơn chi

Chương 2768: Là thần phục với ta