» Chương 22: Sư tỷ yên tâm!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 25, 2025
“Các ngươi nhìn bia đá thứ hai, Tiểu Ô Quy… Lại xuất hiện!!”
“Lại là hạng nhất, cái Tiểu Ô Quy này rốt cuộc là ai, đã liên tiếp hai bia đệ nhất!”
“Chu sư tỷ khó giữ được tám bia thứ nhất, thành bảy bia đệ nhất!”
Bốn phía ngoại môn đệ tử, nhất thời xôn xao, vô số tiếng kinh hô lập tức truyền ra, riêng là trong đám người, còn có một giọng thiếu nữ có nhiều xuyên thấu lực, đang reo hò.
“Tiểu Ô Quy cố lên!” Thiếu nữ này chính là Hầu Tiểu Muội, nàng trước đó bị Bạch Tiểu Thuần dẫn dắt, đã bắt đầu sùng bái Tiểu Ô Quy, giờ phút này bất ngờ nhìn thấy Tiểu Ô Quy cư nhiên trở thành bia thứ hai hạng nhất, loại cảm giác sùng bái kia lập tức bạo tăng, đã ở trong lòng dâng lên đến vượt qua địa vị của Chu Tâm Kỳ.
Từng trận xôn xao âm thanh, một làn sóng dấy lên một làn sóng, đến cuối cùng, nơi đây tất cả mọi người, đều truyền ra từng trận kinh hô, dù sao cái Tiểu Ô Quy này thực sự quá nổi tiếng, giờ phút này càng là dùng hành động để nói cho tất cả mọi người, hắn có tư cách tiếp tục khiêu chiến Chu Tâm Kỳ.
Thậm chí đã có người bắt đầu mong đợi, phải chăng ở không lâu sau đó, cái Tiểu Ô Quy này ở mười tòa bia đá trên, sẽ hoàn toàn vượt qua Chu Tâm Kỳ.
Bạch Tiểu Thuần trong đám người, trước đó phiền muộn tuy nhiên vẫn còn, có thể loại cảm giác âm thầm đắc ý kia, đồng dạng dâng lên, chỉ là hơi tiếc nuối người khác không biết thân phận của mình.
“Hừ, một ngày nào đó, ta sẽ ở một nơi càng thêm vạn chúng chú mục, để tất cả mọi người biết ta chính là Quy gia!” Bạch Tiểu Thuần trong lòng phát ra lời thề.
Sau khi phát ra lời thề, hắn vẫn không cam tâm, thế là cũng tham gia vào mọi người kinh hô bên trong, thỉnh thoảng có thể nghe được giọng nói lanh lảnh của hắn, ưỡn cổ trông mong mọi người xôn xao.
“Trời ạ, hắn là ai, ta cũng bắt đầu sùng bái hắn!”
“Vạn nhân Thần Tượng, Quy gia vô địch!”
Ở Bạch Tiểu Thuần ra sức rống to dưới, dần dần những ngoại môn đệ tử bốn phía nghị luận càng phát ra mãnh liệt, mắt thấy từng lớp từng lớp lần nữa dấy lên, nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền ra, theo đó một bóng người từ trong đám người đột nhiên vọt lên, đứng ở một chỗ trên nhà gỗ.
“Đừng để ta biết rõ cái Tiểu Ô Quy đáng chết này là ai, nếu không thì, ta nhất định khiến ngươi hối hận vì đã cướp danh tiếng của Chu sư muội!” Người nói chuyện là một thanh niên, mặt âm lãnh, giọng nói mang theo băng hàn quanh quẩn bốn phía.
“Không sai, ngươi cái Tiểu Ô Quy này, bây giờ chắc là đang giấu trong đám người, ta sẽ tìm thấy ngươi!” Một giọng nói khác truyền đến, lại là một thanh niên, bay đến trên nhà gỗ, mắt lạnh nhìn mọi người, riêng là nơi Bạch Tiểu Thuần, trước đó giọng nói lanh lảnh rất rõ ràng, thanh niên này nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần thì dù không cho rằng Bạch Tiểu Thuần là Tiểu Ô Quy, thế nhưng vẫn như cũ bất thiện.
Rất nhanh, những bóng người như vậy không ngừng xuất hiện, lại xuất hiện bảy tám cái nhiều, mà mỗi cái đều tản mát ra lực lượng tu vi cường hãn, riêng là bên trong cái mạnh nhất, lại là Ngưng Khí thất tầng bộ dáng.
Những người này, chính là những người nổi bật trong số những người hâm mộ Chu Tâm Kỳ, bọn họ xuất hiện, khiến cho những người bốn phía lập tức không còn nghị luận, chậm rãi an tĩnh lại, chỉ là trong lòng phần lớn không thoải mái, nhìn về phía mấy người này thì cũng đều càng xem càng chán ghét.
Mọi người tuy ủng hộ Chu Tâm Kỳ, thế nhưng vẻn vẹn Chu Tâm Kỳ một người mà thôi, huống hồ người người trong lòng hiểu rõ, loại chuyện dựa vào bản lĩnh thật sự của mình để khiêu chiến Chu Tâm Kỳ, mọi người tâm lý trên thực tế là rất bội phục.
Bạch Tiểu Thuần bị đối phương trừng một cái như vậy, tuy nhiên trong lòng khó chịu, có thể bốn phía nhiều người như vậy, hắn kết luận đối phương không dám phạm nhiều người tức giận, thế là cũng ngẩng đầu trừng mắt đối phương, rất nhiều một bộ dáng ngươi dám đến đánh ta, ta liền liều mạng với ngươi.
Chính là ở đây bầu không khí dần dần giằng co thì nơi xa một đạo trường hồng lao nhanh mà đến, trong trường hồng trên thanh lăng có một bóng dáng nổi bật, chính là Chu Tâm Kỳ.
“Là Chu sư tỷ.”
“Chu sư tỷ tới.” Nơi đây giằng co lập tức bị phá vỡ, những ngoại môn đệ tử đó khi nhìn thấy Chu Tâm Kỳ về sau, nhất thời lộ ra nụ cười.
Mà bảy tám cái thanh niên hâm mộ kia, cũng đều thu lại tu vi trên người, mỗi người đều lộ ra một mặt tự nhận là tiêu sái nhất, hướng về Chu Tâm Kỳ ôm quyền.
Chu Tâm Kỳ lần này đến, một là bởi vì nghe nói bài danh bia đá thứ hai, hai là còn có chuyện khác, giờ phút này tới gần về sau, liếc mắt liền thấy nơi này vừa rồi giằng co, mắt đẹp quét qua, liền đoán được nguyên do, nhìn về phía bảy tám cái người hâm mộ kia thì trong mắt lộ ra không vui cùng chán ghét.
“Chuyện của ta Chu Tâm Kỳ, còn chưa tới phiên người khác ra mặt, huống hồ Hương Vân Sơn của ta xuất hiện một đệ tử thiên kiêu, đối với tông môn mà nói là chuyện may mắn, các ngươi nếu còn có lần sau nữa, đừng trách sư muội trở mặt.” Chu Tâm Kỳ lạnh lùng mở miệng, giọng nói như lợi kiếm, khiến cho bảy tám cái người hâm mộ kia biến sắc, nhao nhao hậm hực, nhưng lại không dám nói gì nữa.
“Thảo mộc thứ nhất, hai bia thiên, vượt qua ta vị sư đệ này, ngươi có lẽ trong đám người, tất nhiên không muốn hiện thân, vậy thì tùy ngươi tốt.” Chu Tâm Kỳ ngẩng đầu nhìn bia đá thứ hai trên Tiểu Ô Quy, đè xuống tâm ý không cam lòng, ánh mắt đảo qua mọi người, nhàn nhạt mở miệng thì một cỗ ngạo khí cũng ở trong lời nói ẩn ẩn lộ ra.
Bốn phía ngoại môn đệ tử nghe được lời nói này, càng phát ra vì Chu Tâm Kỳ hoan hô lên, phần lớn cảm thấy, đây mới là Chu Tâm Kỳ thiên kiêu của Hương Vân Sơn mà họ ủng hộ.
Bạch Tiểu Thuần trong đám người, thầm nghĩ đối phương không hổ là thiên kiêu, lời nói này nói rất hay, con ngươi hắn đảo quanh, tự nhiên nghe ra ngạo khí của đối phương, cảm khái không phải mình không muốn hiện thân, mà chính là những người hâm mộ bên cạnh đối phương mỗi người trong mắt đều mang sát khí.
“Hôm nay ta tới đây, còn có một chuyện, hy vọng chư vị đồng môn có thể tương trợ.” Chu Tâm Kỳ thần sắc bình tĩnh, nhìn qua mọi người, nhàn nhạt mở miệng.
Lời nói của nàng vừa ra, những người bốn phía lập tức có hứng thú, mỗi người đều lộ ra vẻ nghiêm túc lắng nghe.
“Mấy ngày nay trên Hương Vân Sơn không được yên bình, Linh Vĩ Kê của gia sư Lý Thanh Hậu mất đi số lượng lớn, lão nhân gia ông ta đi ra ngoài chưa về, có lẽ sẽ không để ý việc này, nhưng ta thân là đệ tử, lại nhất định phải phụ trách. Hy vọng các vị đồng môn cùng nhau cố gắng, giúp ta bắt lấy tên đạo tặc ăn trộm gà này, nếu có người có thể bắt được tên trộm này, ta nguyện ý đưa ra một cái bảo khí ngọc bội!” Chu Tâm Kỳ nói xong, từ trong ngực lấy ra một cái ngọc bội màu xanh, ngọc bội kia tràn ra ánh sáng nhu hòa, nhìn rất là không tầm thường.
“Vật này có nhất định lực lượng phòng hộ, là ta trước kia ngẫu nhiên đạt được.” Giọng nói của Chu Tâm Kỳ quanh quẩn, những ngoại môn đệ tử nơi đây mỗi người lập tức nhìn về phía ngọc bội, rất nhanh, hầu hết mọi người đều lộ ra thần sắc hứng thú, nhao nhao mở miệng cam đoan.
“Chu sư tỷ yên tâm, sẽ khiến tên trộm gà này không có chỗ nào để ẩn nấp!”
“Gà của chưởng tòa cũng dám ăn trộm, tên trộm gà này gan lớn thật, việc này chúng ta nhất định chú ý nhiều!” Từng trận âm thanh truyền ra, rất nhanh mọi người phần lớn cam đoan, riêng là đối với những người hâm mộ Chu Tâm Kỳ, càng là mỗi người ánh mắt như lửa, giọng nói sục sôi quanh quẩn.
Bạch Tiểu Thuần trong đám người hơi trợn tròn mắt, nhìn xem những người bốn phía này như đánh máu gà, hắn cảm thấy phía sau lạnh lẽo.
Nhưng hắn không cam tâm a, tu hành Bất Tử Trường Sinh Công loại cảm giác đói bụng kia, khiến Bạch Tiểu Thuần nhớ lại đều khó chịu, giờ phút này trán đổ mồ hôi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, rất nhanh liền hai mắt sáng lên, đột nhiên vỗ ngực, giọng nói trong đám người mang theo xuyên thấu lực quanh quẩn ra.
“Chu sư tỷ, ta Bạch Tiểu Thuần vô luận lên núi đao xuống vạc dầu, nhất định hoàn thành nhiệm vụ của sư tỷ, bắt lấy tên trộm gà kia!” Giọng nói của hắn lanh lảnh, vô cùng rõ ràng, thậm chí còn lao ra đám người, đứng ở phía trước nhất.
Hắn xông ra như vậy, lập tức bị ánh mắt mọi người chú ý, riêng là hắn dùng lực vỗ ngực, truyền ra âm thanh ầm ầm, bộ dáng kia ngay cả những người hâm mộ Chu Tâm Kỳ cũng cảm thấy không bằng, Chu Tâm Kỳ cũng không khỏi liếc hắn một cái.
Mắt thấy đệ tử đồng tông ủng hộ mình như vậy, trên mặt Chu Tâm Kỳ tươi cười, khẽ gật đầu, đang định rời đi thì lại nghe được giọng nói lanh lảnh vượt trên người khác trước đó truyền ra.
“Chu sư tỷ, ta có một đề nghị, chúng ta sao không thành lập một tiểu đội bắt trộm, như vậy đồng lòng hiệp lực, nhất định có thể khiến tên ác tặc này không đắc thủ, bảo vệ Linh Vĩ Kê của chưởng tòa chúng ta!” Bạch Tiểu Thuần mặt đầy chính khí, rất nhiều một bộ dáng vì nhiệm vụ của Chu sư tỷ, không tiếc cái giá nào.
Chu Tâm Kỳ khẽ giật mình, những người bốn phía sau khi nghe được, không ít người cảm thấy chủ ý này không tệ, nhao nhao đồng ý.
“Cũng tốt, bất quá tu hành của chúng ta mới là chủ yếu, việc này tự nguyện đi.” Chu Tâm Kỳ gật gật đầu, lại liếc Bạch Tiểu Thuần một cái, cảm thấy vị sư đệ này tuy lạ mặt, nhưng lại trắng nõn, xem xét cũng là bộ dáng khéo léo, riêng là ủng hộ mình thì tựa hồ có chút thành kính, nàng ấn tượng rất tốt, còn hướng về phía Bạch Tiểu Thuần khẽ mỉm cười.
“Đề nghị này, nếu là vị sư đệ nhiệt tâm này đưa ra, vậy thì ngươi đến tổ chức tiểu đội bắt trộm này đi, ta chỗ này có mười sợi dây lụa, liền làm tín vật tiêu ký của tiểu đội.” Nàng nói xong, từ trong túi trữ vật lấy ra mười sợi dây lụa màu lam, khẽ vung lên, mười sợi dây lụa này bay về phía Bạch Tiểu Thuần, rơi vào trong tay hắn.
“Sư tỷ yên tâm, tất cả có ta!” Cầm dây lụa, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng vì Linh Vĩ Kê của chưởng tòa, việc nhân đức không nhường ai, có thể đổ máu đầu rơi.
Trong hai tròng mắt Chu Tâm Kỳ lộ ra một tia tán thưởng, trong lòng thầm nghĩ trong tông môn có tiểu sư đệ có trách nhiệm như vậy, không nhiều, nhớ kỹ bộ dáng ngoan ngoãn của Bạch Tiểu Thuần, lúc này mới quay người rời đi.
Mắt thấy Chu Tâm Kỳ dường như nhìn Bạch Tiểu Thuần bằng con mắt khác, những người hâm mộ Chu Tâm Kỳ kia, nhao nhao không cam tâm, thầm hối hận cái chủ ý nịnh bợ Chu Tâm Kỳ này, sao mình không nghĩ ra.
Sau khi Chu Tâm Kỳ đi, những đệ tử nuôi Linh Vĩ Gà kia nhanh chóng đi ra, cảm ơn mọi người, riêng là đối với Bạch Tiểu Thuần nơi này càng là cảm ơn, Bạch Tiểu Thuần ưỡn ngực hăng hái, lên án mạnh mẽ tên trộm gà, đến cuối cùng, những đệ tử nuôi gà kia mỗi người đều cảm động đứng lên, dưới sự chỉ dẫn của Bạch Tiểu Thuần, tiểu đội bắt trộm, cuối cùng do mỗi đệ tử tu vi đều không cao hơn hắn cấu thành.
Một lát sau, Bạch Tiểu Thuần đi trên đường trở về, chà chà mồ hôi lạnh trên trán, thở dài một hơi.
“Vừa rồi quá nguy hiểm, suýt chút nữa đã cắt đứt thức ăn ngày sau của ta, cũng may ta Bạch Tiểu Thuần khôn ngoan lanh lợi, hừ hừ.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, lại đắc ý, khẽ hát trở lại sân nhỏ của mình, mắt nhìn những cây linh điền trúc trong linh điền, những cây trúc này bây giờ xu hướng tăng trưởng cực kỳ khủng bố, đều dài hơn đến gần như cao một trượng, cỡ bắp chân phẩm chất, nhìn có chút kinh người.
Đêm hôm đó, mây đen dày đặc, bốn phía đen kịt, Bạch Tiểu Thuần từ lúc ngồi bên trong mở mắt ra, liếm liếm bờ môi.
“Đêm không trăng cao, ta dường như lại đói. . .” .